Những cánh diều – Thơ Nguyễn Văn Tám
26.05.2018
Những chiếc diều bằng giấy
Trẻ con thả lên trời
Đứt dây diều nằm lại
Giữa vòm cây chơi vơi
Tôi đứng nhìn diều giấy
Trắng phau giữa vòm xanh
Nhìn diều mà thương lạ
Một nỗi buồn mông mênh…
- Thiếu gió, diều nằm lại?
- Đứt dây, rơi nửa chừng?
Trẻ con giờ đâu mất
Người lớn qua dửng dưng?!
N.V.T
Có thể bạn quan tâm
Một khúc đàn cầm... - Truyện ngắn Nguyễn Ngọc PhúViên gạch người Chăm – Thơ Nguyễn Văn TámNhững cuộc gặp gỡ giữa Bác Hồ với danh họa Picasso và vua hề Charlot - Trần Trung SángSương khói sông Lô - Thơ Đinh Thị Như Thúy Sự biến đổi của luật tục người Katu - Đỗ Thanh TânSóng Hàn Giang - Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngNgẩn ngơ Hạ Long – Thơ Nguyễn Văn TámTín ngưỡng thờ cúng cô hồn của cư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch HàChiều cuối năm viếng mộ con - Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh“Phố rêu” - Hồn phố cổ trong tranh họa sĩ Duy Ninh - Vũ Ngọc Giao