Những cánh diều – Thơ Nguyễn Văn Tám
26.05.2018
Những chiếc diều bằng giấy
Trẻ con thả lên trời
Đứt dây diều nằm lại
Giữa vòm cây chơi vơi
Tôi đứng nhìn diều giấy
Trắng phau giữa vòm xanh
Nhìn diều mà thương lạ
Một nỗi buồn mông mênh…

- Thiếu gió, diều nằm lại?
- Đứt dây, rơi nửa chừng?
Trẻ con giờ đâu mất
Người lớn qua dửng dưng?!
N.V.T
Có thể bạn quan tâm
Dòng chữ xăm trên cánh tay-Truyện ngắn của Khôi Vũ Người về hưu – Thơ Thanh QuếẨm thực của ngư dân Đà Nẵng qua ca dao, tục ngữ - Ngọc GiaoChùm thơ của Trần Phương KỳKhe trời - Truyện ngắn Kiều GiangHà Nội đêm - Thơ Đinh Thị Như ThúyLội ngược - Thơ Nguyễn Hoàng SaCái miếu cổ - Huỳnh Viết TưMiền Yên Lãng cũ – Thơ Ngân VịnhHương thảo – Thơ Bùi Công Minh