Những cánh diều – Thơ Nguyễn Văn Tám
26.05.2018
Những chiếc diều bằng giấy
Trẻ con thả lên trời
Đứt dây diều nằm lại
Giữa vòm cây chơi vơi
Tôi đứng nhìn diều giấy
Trắng phau giữa vòm xanh
Nhìn diều mà thương lạ
Một nỗi buồn mông mênh…
- Thiếu gió, diều nằm lại?
- Đứt dây, rơi nửa chừng?
Trẻ con giờ đâu mất
Người lớn qua dửng dưng?!
N.V.T
Có thể bạn quan tâm
Đồng xa nghi ngútChớm xuân…- Thơ Lê Huy HạnhBiển thanh xuân - Trương Điện Thắng Món bánh xèo của mẹ - Trần Nguyên HạnhChiều tĩnh lặng – Thơ Lê HàoChuông reo - Truyện ngắn Trần Đức TiếnThơ Ngân VịnhẤm dấu chân xưa – Thơ Nguyễn Hoàng SaCái duyên - Thơ của Tạ Đình ChiếnHình tượng gà trong văn học dân gian Việt Nam - Huỳnh Thạch Hà