Những cánh diều – Thơ Nguyễn Văn Tám
26.05.2018
Những chiếc diều bằng giấy
Trẻ con thả lên trời
Đứt dây diều nằm lại
Giữa vòm cây chơi vơi
Tôi đứng nhìn diều giấy
Trắng phau giữa vòm xanh
Nhìn diều mà thương lạ
Một nỗi buồn mông mênh…
- Thiếu gió, diều nằm lại?
- Đứt dây, rơi nửa chừng?
Trẻ con giờ đâu mất
Người lớn qua dửng dưng?!
N.V.T
Có thể bạn quan tâm
Khói biên cương - Lê Quang TrạngLớp lãng quên – Thơ Bùi Mỹ HồngTrường ca: “Ngụ ngôn của người đãng trí” (trích) – Ngô KhaThơ Nguyễn Đông NhậtChạm phải hòa Bắc - Trần Trình LãmKhu rừng ẩm ướt – Thơ Đinh Công ThủyTổ quốc tôi ba nghìn cây số biển - Nguyễn Ngọc PhúMười năm – Thơ Đinh Thị Như Thúy Bất chợt về đất nước - Thơ Nguyễn Đức DũngNhững bức thư không gửi – Thơ Bùi Công Minh