Nỗi thu dịu dàng – Thơ của Đoàn Ngọc Thu

19.01.2015

Mùa thu ở bất kỳ nơi đâu cũng đẹp, buồn và quyến rũ, nhưng nếu ai đã có một lần qua mùa thu Hà Nội thì cảm nhận về điều đó sẽ rõ ràng hơn bất cứ đâu.

Thu Hà Nội đối với người đi xa là cả một phương trời hoài niệm với những đám mây bồng bềnh phiêu du, những cơn gió nhẹ thổi về cõi thương, cõi nhớ, nơi một góc phố nào đó có một mắt nhung, một dáng người đón đợi. Có một điều rất lạ là thu Hà Nội lá không vàng dệt thảm, có lẽ tại hầu hết cây trên đường phố là xà cừ, loại cây thay lá vào mùa xuân nên những vòm cây vẫn xanh mướt lên, thi thoảng mới có một chiếc lá vàng lặng lẽ lìa cành trong một sớm mai, một hoàng hôn...như một tiếng thở dài của ai đó chờ ai mà chẳng gặp.

Nỗi thu dịu dàng – Thơ của Đoàn Ngọc Thu


Những kẻ đã và đang yêu coi mùa thu là mùa của tình yêu và đón đợi nó bằng cả nỗi nhớ, nhưng mùa thu đến với Hà Nội thật dịu dàng lúc nào không ai biết và một ngày nào đó, người ta chợt cảm thấy mùa thu hiện hữu trong từng hơi thở, trong cánh gió chơi vơi nhẹ đùa tóc rối, trong làn nắng mỏng như tơ vương vàng lên phố, trong hương hoa sữa dâng dâng vắt kiệt mình cho một niềm đam mê muôn thuở...và tiếng đêm thì thầm hôn lên vết chân xưa...mùa thu...mùa thu...

Một góc phố Ngọc Hà có kẻ nhặt lá rơi, đường Cổ Ngư dập dìu tình nhân đưa nhau dạo phố, một chiều Hồ Tây gợn sóng hôn bờ, tiếng con sáo gọi bạn trên triền đê vắng, đám lục bình nép vào bến sông, cành thạch thảo giấu mình trong màu lan tím và cánh diều trắng bay lẻ trên khung trời xanh thẳm...tất cả những điều đơn giản đó đã làm nên mùa thu Hà Nội, khiến mùa thu đó trở nên quyến rũ và độc đáo. Và những chiều mưa dăng dăng, những đêm sương phảng phất nỗi buồn “liêu trai”, những cơn gió lạnh se se chợt ướt đẫm mùi thơm của hàng ngàn chùm hoa sữa lan tỏa từ phố Nguyễn Du bao trùm toàn thành phố, khiến đêm thu Hà Nội tỏa hơi ấm nồng nàn như một người đàn bà mới cưới.

Thu Hà Nội không chỉ có gió ngân nhạc, nắng tô họa mà còn là mùa thu của hoa trái, đó cũng không chỉ là mùa thu của những đôi tình nhân mà còn là mùa của tuổi thơ. Bất cứ đứa trẻ nào có mặt ở Hà Nội vào tháng tám cũng háo hức mong chờ Tết Trung Thu, một lễ Tết của tuổi thơ có từ xa xưa mang đậm nét cổ truyền. Đêm trăng viên mãn sáng vằng vặc giữa muôn ngàn vì tinh tú, từng đám trẻ nhỏ tụ tập bên mâm ngũ quả chờ đón chị Hằng. Những chiếc đèn kéo quân đi qua dấu chân tuổi thơ, ngọn nến bừng trong mắt ngây thơ của những đèn sao mơ ước, hoa trái của đất trời hội tựu bởi muôn màu sắc: quả hồng đỏ thắm, trái bưởi vàng tươi, thị hương thơm ngát, nhãn chùm chi chít, hàng ngàn mắt na...và tiếng trống của đoàn múa lân rộn ràng mọi ngõ xóm...Và khi đám trẻ nhỏ tưng bừng phá cỗ, thì những người có tuổi ngồi bên bàn nhấm nháp ly trà sen, thưởng thức bánh nướng bánh dẻo, tận hưởng không khí mát nhẹ thanh bình.

Thu Hà Nội còn có một món quà “quê” không một nơi nào có đó là cốm làng Vòng. Những hạt cốm dẻo thơm có màu xanh trong được gói trong những lá sen còn sót lại từ mùa hè, hương cốm – hương sen hòa vào nhau, xanh lá – xanh nếp chìm lên nhau đam lại hương vị vừa thanh tao, vừa giản dị mà đậm đà khó quên đặc trưng của miền Kinh Bắc. Có người xa quê hàng chục năm, tiếng mẹ chữ quên chữ nhớ nhưng vẫn còn lưu lại trong ký ức hương vị cốm làng Vòng, thấp thoáng hình dáng một mẹ già chít khăn đen gánh cốm từ ngoại ô lên phố bán hay nhúm cốm xanh nằm mướt trên lòng bàn tay trắng nõn của ai....

Thời gian vẫn nối vòng quay, và khi cơn gió lạnh đầu đông ào qua thành phố là khi người ta chợt tỉnh một giấc mộng hoa, mùa thu đã đi qua, để lại trên phố Hà Nội những cánh lá vàng tiếc nuối...Rồi người ta làm thơ, viết nhạc, vẽ tranh...rồi những đứa trẻ lớn lên, những đôi tình nhân chia tay và gặp gỡ, kỷ niệm giấu vào trang sổ một ngày đem đốt đi, trên tóc ai kia đã điểm bạc...Những ký ức về mùa thu Hà Nội thì vẫn vẹn nguyên và người ta lại mong đợi đến một ngày bước chân thu lại dịu dàng lướt tới.

Đ.N.T