Rừng mặn – Thơ Nguyễn Nho Khiêm
11.12.2012
Muối
hạt ngọc của biển
dâng người.
vùng cao một thời khốc liệt
đốt cỏ tranh thay muối
biển xa cồn cào sóng
khôn nguôi!
em gái Cà Tu mười chín tuổi
nằm lại bên đồi gùi muối trắng
nay tìm lại được em
muối thấm vào lòng đất.
thăm lại vùng cao
muối tinh khiết về đầy từng bếp
miệng tôi bỗng nhạt
khi mắt rừng hoang lạnh người xưa.
NNK
Có thể bạn quan tâm
Còn nốt nhạc tháng giêng - Đinh Thị Như ThúyChiều Ngũ Hành Sơn - Thơ Mai Hữu PhướcĐêm pháo hoa - Đoàn Thạch BiềnNgười ăn phố - Phạm Thị Hải DươngMùa sống - Truyện của Đinh Quỳnh Như và Đinh Anh ThưLớp lãng quên – Thơ Bùi Mỹ HồngTruyện đồng thoại Võ Quảng - Triết lý hồn nhiên mà sâu xaNợ - Thơ Huy NgữBến xưa – Thơ Trọng QuyếtGiọt sương – Thơ Lê Huy Hạnh