Rừng mặn – Thơ Nguyễn Nho Khiêm
11.12.2012
Muối
hạt ngọc của biển
dâng người.
vùng cao một thời khốc liệt
đốt cỏ tranh thay muối
biển xa cồn cào sóng
khôn nguôi!
em gái Cà Tu mười chín tuổi
nằm lại bên đồi gùi muối trắng
nay tìm lại được em
muối thấm vào lòng đất.
thăm lại vùng cao
muối tinh khiết về đầy từng bếp
miệng tôi bỗng nhạt
khi mắt rừng hoang lạnh người xưa.
NNK
Có thể bạn quan tâm
Trăng qua vạt cỏ - Thơ Thanh Vânthời gian rơi… - Thơ Nghi ThảoChiếc lá - Đinh Thị Như Thúy Cơn mơ – Thơ Nguyễn Minh Hùng Đất gọi – Thơ Nguyễn Hoàng SaMột ngày với Đà Nẵng thân yêu! – Thơ Trần Trúc TâmThì thầm cao nguyên – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoKhoảnh khắc - Vỵ TếLụa – Truyện Trần Văn Vợ người ta