Rừng Ô Rô – Thơ Ngân Vịnh
19.05.2016
Ở đây là rừng ô rô
tay tôi cựa giữa những cành gai nhọn
những chiếc gai đầu đen
bao lần cào tôi rách áo
bao lần làm tôi tóe máu
bao lần làm tôi bực mình suốt cả buổi chiều
nơi đây không có nhà không có làng xóm nào biển thật xa xôi
tiếng trẻ con càng xa xôi hơn biển
xung quanh công sự chúng tôi đặt súng
buổi sáng bốc lên mùi lá khô
trên lưng, trên cổ kiến bò
những con kiến đen bé tý
chúng bò lên chúng tôi
chúng bò lên thân gỗ
bò lên những chiếc gai ô rô mọc khắp cành
rừng ô rô vắng hoang
ở đây thật hiếm hoi những phút bọn áo đen không mò tới
trong cái khoảng cách ấy có khi tôi bắt gặp tiếng chim có khi tôi bắt gặp một sắc hoa rừng
có khi tôi bắt gặp một ánh chớp xanh và cơn giông bầu trời lóa sáng
N.V
Có thể bạn quan tâm
Và chúng ta hãy cùng cài băng tang lên ngực - Thơ Hoàng QuýBiển đêm - Trần Trình LãmNhớ Hòa Bắc - Huỳnh Viết TưChiếc ghế - Thơ Thanh QuếNhững ngọn sóng tỏa hương - Trần Mai HườngChiếc Nhẫn Ngọc – Truyện của Rabindranath Tagore Viên gạch người Chăm – Thơ Nguyễn Văn TámTiếng Gọi Đời Thường –Truyện ngắn của Knut Hamsun Các cô gái Đài quan sát – Thơ Bùi Công Minh Lưu Quang Vũ với quê hương Đà Nẵng - Bùi Văn Tiếng