Rừng Ô Rô – Thơ Ngân Vịnh
19.05.2016
Ở đây là rừng ô rô
tay tôi cựa giữa những cành gai nhọn
những chiếc gai đầu đen
bao lần cào tôi rách áo
bao lần làm tôi tóe máu
bao lần làm tôi bực mình suốt cả buổi chiều

nơi đây không có nhà không có làng xóm nào biển thật xa xôi
tiếng trẻ con càng xa xôi hơn biển
xung quanh công sự chúng tôi đặt súng
buổi sáng bốc lên mùi lá khô
trên lưng, trên cổ kiến bò
những con kiến đen bé tý
chúng bò lên chúng tôi
chúng bò lên thân gỗ
bò lên những chiếc gai ô rô mọc khắp cành
rừng ô rô vắng hoang
ở đây thật hiếm hoi những phút bọn áo đen không mò tới
trong cái khoảng cách ấy có khi tôi bắt gặp tiếng chim có khi tôi bắt gặp một sắc hoa rừng
có khi tôi bắt gặp một ánh chớp xanh và cơn giông bầu trời lóa sáng
N.V
Có thể bạn quan tâm
Sông không tên - Truyện ngắn Phạm Thị Hải DươngĐêm Trung Thu – Truyện ngắn Huỳnh MaiKhông phải ai cũng có thể tồn tại sau khi rơi xuống - Đinh Thị Như ThúyCó một chiều Vũng Rô – Thơ Lê Anh DũngNghề biển của ngư dân Đà Nẵng qua ca dao, tục ngữ về lao động - Huỳnh Thạch HàXé bão – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoTiếng khuya-Thơ Nguyễn Nhã TiênChiều Phan Thiết – Thơ Cẩm LệMùa Trăng Hờn – Thơ Văn ThảnhPhát triển đội ngũ văn nghệ sĩ trẻ - vấn đề tiếp nối thế hệ - Bùi Văn Tiếng