Sông Lô – Thơ Đinh Thị Như Thúy
10.08.2015
Bạn viết về sương về khói
Nhắc tôi nhớ nhiều sông Lô
Một chiều dừng chân mà ngỡ
Khói sương bạc trắng đôi bờ
Sương ở trên trời rơi xuống
Khói từ mặt đất bay lên
Người đi ừ thì va vấp
Khói sương làm mắt ướt mềm

Ừ thì đưa tay mà nắm
Giữ hoài sương khói sông Lô
Mai ngày về xa phố nhớ
Ơi sương ơi khói bơ phờ
Sông Lô vẫn trôi lừng lững
Lêu bêu dăm vạt bọt bèo
Kể chi nào sương nào khói
Nào người kinh ngạc ngó theo
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Dị biệt - Truyện ngắn Trần Khánh Minh SơnNgười đẹp xứ hữu nhân – Truyện ngắn Phan Đức NamNgười sót lại của rừng cười - Truyện Võ Thị HảoNhư một dòng sông – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngTrong rừng Indiana – Thơ Mai Hữu Phước Nguồn cội phương Đông - Nguyễn Hồng ChíHà Nội đêm - Thơ Đinh Thị Như ThúyNói với giấc mơ - Bùi Mỹ HồngChiếc lông ngỗng trời – Truyện Trần Đức TiếnChỉ còn chuyến xe chở hoa về muộn – Thơ Đinh Thị Như Thúy