Sông Lô – Thơ Đinh Thị Như Thúy
10.08.2015
Bạn viết về sương về khói
Nhắc tôi nhớ nhiều sông Lô
Một chiều dừng chân mà ngỡ
Khói sương bạc trắng đôi bờ
Sương ở trên trời rơi xuống
Khói từ mặt đất bay lên
Người đi ừ thì va vấp
Khói sương làm mắt ướt mềm
Ừ thì đưa tay mà nắm
Giữ hoài sương khói sông Lô
Mai ngày về xa phố nhớ
Ơi sương ơi khói bơ phờ
Sông Lô vẫn trôi lừng lững
Lêu bêu dăm vạt bọt bèo
Kể chi nào sương nào khói
Nào người kinh ngạc ngó theo
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Như vết cắt không nguôi – Thơ Hồng HạnhẢo Ảnh - Truyện ngắn Lê DạMón bánh xèo của mẹ - Trần Nguyên HạnhBên cạnh con nước – Truyện ngắn của Đặng Ngọc Việt AnhKhói trắng - Lê QuânDấu lặng – Thơ Đỗ Như Thuần Hành trang - Thanh QuếTiếng gọi ban mai – Thơ Thuận TìnhGiọt sương còn đọng môi mềm - Thơ Thy LanVai trò của sông Cổ Cò với thương cảng Đà Nẵng - Hội An trong lịch sử - Vũ Hoài An