Thoáng chiều hồ Tây – Thơ Hải Thanh
21.08.2016
Có đôi mắt
chẳng biết bao lần
đầm lệ xót
trước hồ Tây mờ mịt những ly chiều
ta gom mấy mảnh mặt trời xô dạt
trải chiếu buồn nhấm nháp nỗi hanh heo
Dưới lòng sâu
cái bóng chùng chình trăm nghìn đợt sóng
cúi nhìn trời lóng ngóng thả thuyền mây
thoang thoảng gió một làn mong mỏng
cũng ấm lên giấc mộng chưa đầy
Hồ nghiêng trôi
hồn ta trôi
mãi thế
những chiếc lá mỏng manh
chưa ghé một bến bờ
và hồ Tây gần mưa nguồn xa chớp bể
vẫn mơ màng như thể bóng người xua…
H.T
Có thể bạn quan tâm
Cổ tích sông Hồng-Tùy bút Nguyễn Nhã TiênLàng tôi – Thơ Nguyễn Văn TámPhố Hội - Lê Huy HạnhDấu chân người lính biển – Thơ Mai Hữu Phước Viết cho con, một ngày thu Hà Nội – Thơ Bùi Công MinhHoa niên trên trời - Phạm Thị Hải DươngCái bóng - Truyện ngắn Nguyễn Duy KhoáiKý ức xanh – Thơ Đinh Lê Vũ Tiếc nuối - Thơ Vạn LộcNgười chăn dê ở thung lũng cỏ-Truyện ngắn của Đỗ Kim Cuông