Vết cắt – Thơ Khánh Phương
22.03.2016
Tóc em và anh đã mọc
dài như đoàn quân đi
Bầy vịt con ùa ra chiếm lĩnh cánh đồng
Màu vàng khô trên bức tranh
Cắt rời cơn đau
Rừng cọ không tới được mặt trời người đàn bà
không tới được vị hôn phu mai mối
người lính bị súng đạn của anh ta bủa vây
nước cạn dần trong cánh rừng
tương lai đã bị lấy đi
Em và anh là những Samson bị chối bỏ
Nhấm nháp kiệt cùng cái chết
từng đợt tóc đen rơi
Gieo tóc anh xuống khu vườn
Mọc lên cây
Chùm trái tóc như trái phá
Gọi tới ăn
Bầy chim biết nói tiếng người
K.P
Có thể bạn quan tâm
Mưa trưa – Thơ Nguyễn Hoàng SaĐường ta đi dài theo đất nước - Nguyễn Thị Thu SươngMỗi lần xa – Thơ Lê Huy HạnhMùa hoa tam giác mạch - Ý NhiTin nhắn…- Truyện ngắn của Vũ Kim LiênNgư dân và biển cả - Bùi Văn TiếngEm trả cho đời sự dịu dàng thẳm sâu…-Thơ của Đào Nguyên Thảo Ngày trở về - Thơ Nguyễn Văn TámNửa lời ca dao – Thơ Tất LâmNói chuyện làm người – Thơ Nguyễn Văn Tám