Vô thường – Thơ Nghi Thảo
24.07.2017
Giữa chiều gió lạc bơ vơ
trên đồi con nắng xác xơ bời bời
ca dao xưa nặng một lời
phải duyên phải nợ thành đời của nhau
ai xui vôi bạc trắng phau
bệch vào trầu quẩn thêm cau ra dòng
đem duyên mà trải ra đồng
cỏ thơm quyện lấy ngọt nồng rì xanh
đem nợ gieo thành mong manh
nhe tựa như khói tan tành chiều sương
nợ duyên buộc lấy yêu thương
cho em về với vô thường cùng anh.
N.T
Có thể bạn quan tâm
Tâm sự ở quê – Thơ Hải ThanhTiếng mưa rơi trong đêm – Tản văn Ngô Phan LưuCâu thơ mắc cạn - Nguyễn Ngọc Hạnh Hạnh phúc – Thơ Tất HanhDấu hỏi ngày xưa – Thơ Nguyên ThiBâng khuâng phố cổ - Thơ của Mai Hữu PhướcSự dịch chuyển của bầy Linh Thủy – Thơ Đinh Công ThủyTrái tim tôi đặt ở Hoàng Sa, Trường Sa - Trần Thị ThắngVàng ở Tourane - Đào Trọng KhánhXin Nhúm Nhen - Nguyễn Trí