Vô thường – Thơ Nghi Thảo
24.07.2017
Giữa chiều gió lạc bơ vơ
trên đồi con nắng xác xơ bời bời
ca dao xưa nặng một lời
phải duyên phải nợ thành đời của nhau

ai xui vôi bạc trắng phau
bệch vào trầu quẩn thêm cau ra dòng
đem duyên mà trải ra đồng
cỏ thơm quyện lấy ngọt nồng rì xanh
đem nợ gieo thành mong manh
nhe tựa như khói tan tành chiều sương
nợ duyên buộc lấy yêu thương
cho em về với vô thường cùng anh.
N.T
Có thể bạn quan tâm
Thương người - Thương mình - Lê Anh DũngQuả bàng vuông - Nguyễn Minh KhiêmChùm thơ Phạm Vân AnhLoay hoay hai cảnh Phố - Quê - Tản văn Phạm Thị Hải DươngLời ru của người cha trẻ - Thơ Nguyễn Lãm ThắngTrước nhà em sông Vu Gia – Thơ Thanh QuếNgày xưa cha tôi kể - Thơ Nguyễn Văn TámKhu rừng ẩm ướt – Thơ Đinh Công ThủyTiếng gọi ban mai – Thơ Thuận TìnhNhững cây cầu thành phố - Trần Nhã Thụy