Vô thường – Thơ Nghi Thảo
24.07.2017
Giữa chiều gió lạc bơ vơ
trên đồi con nắng xác xơ bời bời
ca dao xưa nặng một lời
phải duyên phải nợ thành đời của nhau
ai xui vôi bạc trắng phau
bệch vào trầu quẩn thêm cau ra dòng
đem duyên mà trải ra đồng
cỏ thơm quyện lấy ngọt nồng rì xanh
đem nợ gieo thành mong manh
nhe tựa như khói tan tành chiều sương
nợ duyên buộc lấy yêu thương
cho em về với vô thường cùng anh.
N.T
Có thể bạn quan tâm
Dấu hỏi – Thơ Nguyễn Hoàng SaĐất – Thơ Thơ Đinh Thị Như ThúyTản mạn về sông – Tùy bút Nguyễn Văn Tám Tổ quốc là hơi thở cần cho mỗi trái tim - Lương Đình KhoaChuyện ở “quán 3 cô” - Thanh QuếDanh thần Võ Đăng Xuân - Vũ Hoài AnNhà thơ - Thanh QuếNghề câu của ngư dân Đà Nẵng - Ngọc GiaoThử thách - Hồ Duy LệMai Bá Ấn - Con sông Trầu lờ lợ nước chè hai...