Chiều – Thơ Nguyễn Phương Liên
10.09.2017
Em ngồi
nhặt
ánh nắng chiều
Nhạt nhòa
sưởi ấm
bao điều vu vơ

Em ngồi
đếm
mấy vần thơ
Chiều nghiêng
bóng đổ
ngẩn ngơ em ngồi
Cánh diều
chở gió về xuôi
Chiều nao nao nhớ
cái hồi tí teo
Chợ quê
bóng ngả sang chiều
Bờ đê
ngóng mẹ
bao điều nhớ ghi
Vẫn chiều
chẳng khác mọi khi
Mà sao
đôi mắt
hàng mi ướt đầm.
N.P.L
Có thể bạn quan tâm
Cung thiên di - Thơ Nguyễn Nhã TiênĐêm của mẹ - Thơ Đặng ToánChuyện một người tử tế - Truyện ngắn Trần PhiêuSóng vỗ bờ - Truyện ngắn Hoài SangTôi về xóm Láng của tôi – Thơ Nguyễn Văn TámĐêm Siem Reap – Thơ Nguyễn Văn TámTrước khu mộ gia đình - Thơ Tất ThắngChim ngụ cư cửa rừng Cây Mít - Truyện ngắn Nguyễn ThanhKhêu ngọn đèn-Chùm truyện rất ngắn của Võ Anh MinhVề “hô” các làn điệu trong trò chơi bài chòi và kịch hát bài chòi - Trương Đình Quang