Chiều – Thơ Nguyễn Phương Liên
10.09.2017
Em ngồi
nhặt
ánh nắng chiều
Nhạt nhòa
sưởi ấm
bao điều vu vơ
Em ngồi
đếm
mấy vần thơ
Chiều nghiêng
bóng đổ
ngẩn ngơ em ngồi
Cánh diều
chở gió về xuôi
Chiều nao nao nhớ
cái hồi tí teo
Chợ quê
bóng ngả sang chiều
Bờ đê
ngóng mẹ
bao điều nhớ ghi
Vẫn chiều
chẳng khác mọi khi
Mà sao
đôi mắt
hàng mi ướt đầm.
N.P.L
Có thể bạn quan tâm
Thương người - Thương mình - Lê Anh DũngĐêm ở làng – Thơ Quang QuýNgười đạo diễn sân khấu tài hoa – Trương Đình QuangTiền lì xì của các vì sao - Truyện ngắn của Mạc CanTín ngưỡng Thiên Hậu của người Hoa ở Đà Nẵng - Vũ Hoài An YBrơm – Thơ Bùi Công Minh Nhẩm – Thơ Vũ Thị ThànhTrôi - Bùi Mỹ HồngHồi ký văn học sau 1986 nhìn từ lí thuyết tự sự học hiện đại - Nguyễn Quang HưngThảo Nguyên - Nguyễn Văn Thiện