Chiều – Thơ Nguyễn Phương Liên
10.09.2017
Em ngồi
nhặt
ánh nắng chiều
Nhạt nhòa
sưởi ấm
bao điều vu vơ
Em ngồi
đếm
mấy vần thơ
Chiều nghiêng
bóng đổ
ngẩn ngơ em ngồi
Cánh diều
chở gió về xuôi
Chiều nao nao nhớ
cái hồi tí teo
Chợ quê
bóng ngả sang chiều
Bờ đê
ngóng mẹ
bao điều nhớ ghi
Vẫn chiều
chẳng khác mọi khi
Mà sao
đôi mắt
hàng mi ướt đầm.
N.P.L
Có thể bạn quan tâm
Bùi Tự Lực và những trang viết về tuổi thơNhà văn THÁI BÁ LỢIThương người - Thương mình - Lê Anh DũngThương cát - Thơ Nguyễn Hoàng SaGhi ở cuối thế kỷ hai mươi-Truyện ngắn Vũ Ngọc Cầm“Đạp xe khi trời gió” - Outhine BounyavongKhoảng lặng – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngNơi anh và em – Thơ Cẩm LệTháng bảy nào - Phan Đình MinhNghề câu của ngư dân Đà Nẵng - Ngọc Giao