Hạ cuối – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
24.08.2018
Bức thư ngày cuối cùng
Rỗng
Thời gian ghim trong mặt hồ phẳng
Không gợn sóng
Em đa mang
Lời ru không mùa
Này em
Vừa chạm ngõ giấc mơ
Cánh diều ngược gió
Va vất một hình vuông im lặng
Còn không tiếng thở dài?
Một, hai, ba, đôi chân rát bỏng
Trên mặt cát
Biển lặng
Em mất mình
Nhận ra khoảng lặng cuối cùng
Trên mắt.
Có ngày
Tiếng hát ngất ngưởng đi qua
Trống rỗng
Cuộc đời nhảy trên nốt nhạc
Màu Hạ cuối
Lắp lay
Ngọn gió lạ
Chạm vào ánh mắt
Rát
Gương mặt tháng ngày không lặp lại.
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Tiếng lụa – Thơ Lê Anh DũngThơ cho bạn từ sông Hàn - Bùi Công MinhCái duyên - Thơ của Tạ Đình ChiếnSân khấu – Thơ Nguyễn Văn TámVề “hô” các làn điệu trong trò chơi bài chòi và kịch hát bài chòi - Trương Đình QuangỞ ATM - Truyện ngắn của Quỳnh NgọcCuộc rượu tàn – Thơ Ngân VịnhĐợi tàu ngược - Truyện ngắn Ý NhiKhi người khác - Thanh QuếNgày xưa cha tôi kể - Thơ Nguyễn Văn Tám