Hạ cuối – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
24.08.2018
Bức thư ngày cuối cùng
Rỗng
Thời gian ghim trong mặt hồ phẳng
Không gợn sóng
Em đa mang
Lời ru không mùa
Này em
Vừa chạm ngõ giấc mơ
Cánh diều ngược gió
Va vất một hình vuông im lặng
Còn không tiếng thở dài?

Một, hai, ba, đôi chân rát bỏng
Trên mặt cát
Biển lặng
Em mất mình
Nhận ra khoảng lặng cuối cùng
Trên mắt.
Có ngày
Tiếng hát ngất ngưởng đi qua
Trống rỗng
Cuộc đời nhảy trên nốt nhạc
Màu Hạ cuối
Lắp lay
Ngọn gió lạ
Chạm vào ánh mắt
Rát
Gương mặt tháng ngày không lặp lại.
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Loay hoay hai cảnh Phố - Quê - Tản văn Phạm Thị Hải DươngMắt nhà giàn - Quang HoàiHoa cải vàng bay – Thơ Mai Hữu PhướcNhà báo và chữ nghĩa - Bùi Văn TiếngKhông thể kết thúc - Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu HuệCâu hát bạn bè – Thơ Bùi Công MinhCủ Nần – Truyện ngắn Lý Thị Minh ChâuMùa hoa tháng chạp và mùi bánh tré tuổi thơ - Phi AnhHòn Kẽm Đá Dừng* - Thơ Lê Anh DũngHoàng Sa - Đặng Huy Giang