Nỗi nhớ - Thơ Nguyễn Văn Tám
18.10.2016
Cuối cùng là nỗi nhớ
Nỗi nhớ không sợ thời gian!
Đừng ngắc lại những ngày xưa với cái đói cồn cào
Rau tàu bay thay cơm nồng như thuốc bắc
Cơn sốt rừng nhai hết lá cây không đỡ khát
Mạng nhện dăng đầy lòng suối cạn anh qua

Vẵng tiếng mang đang tác phía rừng già
Những thân cây bị pháo chụp, pháo bầy bóc vỏ
Không có chuyện trở trời, chướng gió
Hành quân xa mắc võng ngủ tràn
Giật mình dậy thấy bên mình đỏ loét những hố bom
Giật mình dậy thấy mình nằm giữa rừng xung quanh trơ trụi lá
Ôi chiến tranh muôn vàn gian khổ
Nhưng anh không thể nào vượt qua nỗi nhớ
Nỗi nhớ theo anh như những chiếc lá rừng
N.V.T
Có thể bạn quan tâm
Nắng cũ- Thơ Trương Thị Bích MỵNhà nghiên cứu, biên khảo Huỳnh Ngọc ChiếnChiếc ghế - Thơ Thanh QuếLặng đứng bên cầu – Thơ của Nguyễn Văn TuấnBùi Tự Lực và những trang viết về tuổi thơTâm sự ở quê – Thơ Hải ThanhTiếng rừng- Thơ Bùi Công Minh Đó có phải là xứ sở của hoa thiên điểu? - Thơ Đinh Thị Như ThúyViết ở Hải Phòng – Thơ Mai Hữu PhướcHình tượng chó trong văn hóa Việt - Nguyễn Ngọc Giao