Giữa trơ trụi - Bùi Công Minh
11.09.2014
...
Cái kiêu hãnh của sự trơ trụi
Không còn gì để mất
Tự do tuyệt đối
Một cành khô đối thoại với bầu trời
...
Cái kiêu hãnh của sự trơ trụi
Không còn gì để mất
Tự do tuyệt đối
Một cành khô đối thoại với bầu trời
...
Những cành khô run rẩy cứ vút lên như thế
Trong đêm đen
Giữa bầu trời.
Cái kiêu hãnh của sự trơ trụi
Không còn gì để mất
Tự do tuyệt đối
Một cành khô đối thoại với bầu trời
Đối thoại với tuyết băng
Cả Mùa Đông dài…
Cái sang trọng của sự trơ trụi
Không trang sức bởi những sắc màu
Không vướng bận bởi những lá hoa quấn quýt
Chỉ có thế thôi. Thực chất
Thậm chí nhựa cây không kịp chuyển lên cành
Ngày ngày tuyết rơi trắng xóa
Những cành khô bỗng trở nên huy hoàng
Trong vũ trụ rực lên màu tinh khiết
Mùa Xuân chếnh choáng sắp sang.
Flushing, ngày đông giá, 12-2013
B.C.M
Có thể bạn quan tâm
Ghi ở cuối thế kỷ hai mươi-Truyện ngắn Vũ Ngọc CầmĐoàn người đi trên đại lộ - Thanh VânVết xước trên cát - Truyện ngắn Nguyễn Bá HòaLãng du theo một đường trăng - Tản văn Nguyễn Nhã TiênTơ trời – Thơ Nguyễn Hoàng Sa“Làm người tử tế, Dễ không?” – Bùi Văn TiếngTổ quốc trong tôi – Thơ Trần Gia TháiBản hợp đồng tình yêu quá hạn - Nguyễn Nho Thùy DươngBồng bềnh mây tím - Lưu Thị MườiXin đừng bao giờ quên – Thơ của Dũng Hiệp