Như áng mây bay – Thơ Thùy Dương
09.01.2018
Một thời tóc xỏa bờ vai
chưa hong sợi nắng đã cài sương thu
là mây trắng bay phiêu du
ngang qua cửa sổ ngục tù tim anh
làm sao níu được mắt xanh
giữa dòng bể biết mong manh sóng người
đò em chở nắng về khơi
câu thơ đốt cháy nụ cười duyên ai
mái chèo lịm giữa đêm dài
con sông buồn chảy chia hai nhánh sầu
trăng tàn nghiêng bóng bờ dâu
áo thương gửi lại qua cầu gió bay...
T.D
Có thể bạn quan tâm
Ngân sáo trúc ngàn năm...Thơ của Lê Huy HạnhBên sông Hiếu - Thơ Đinh Lê VũNỗi nhớ - Thơ Nguyễn Văn TámTiếng trưa - Tản văn Nguyễn Nhã Tiên Đang già đi nỗi đau khát sống – Thơ Đinh Thị Như ThúyCầu đá xanh - Nguyễn Kiên Cung thiên di – Thơ Nguyễn Nhã TiênChút nồng nàn đã cạn – Thơ Ngân VịnhHình tượng Bác Hồ trong thơ thế giới - TS. Nguyễn Trọng HoànNguồn cảm hứng bất tận trong sáng tác văn học nghệ thuật Việt Nam - Phương Mai