Nói vậy thôi – Thơ Lê Huy Hạnh
05.12.2018
Nói vậy thôi , em chẳng trách anh đâu
Những lúc xa nhau em luôn cảm thấy
Rằng chính em mới là người có lỗi
Với anh và bao đồng đội của anh
Em chỉ quẩn quanh với mái trường thôi
Trang giáo án và những bầy trẻ nhỏ
Không thể cùng anh vượt qua gian khó
Chiến tranh mà - bao mất mát , hy sinh
Sau trận đánh nào anh cũng nhớ về em
Em thì cứ hồn nhiên như khi mười bảy
Nghĩ vậy thôi mà lòng em đau nhói
Lỡ anh không về, em sống làm sao ?
Có bao giờ em dám trách anh đâu
Chỉ giận mình sao lại ngây thơ vậy
Thư gởi cho anh bao nhiêu hờn dỗi
Nói lời gió mây, biển rộng, sông sâu
Hết chiến tranh rồi, năm tháng qua mau
Anh trở về quân phục màu xanh mãi
Cho em được ôm hôn anh và nói
Anh ơi anh, còn nhớ em không ?
L.H.H
Có thể bạn quan tâm
Huyền thoại buổi chiều xanh – Thơ Phan Bùi Bảo ThiMẹ tôi đang gieo thóc – Thơ Thanh QuếHồi ký văn học sau 1986 nhìn từ lí thuyết tự sự học hiện đại - Nguyễn Quang HưngChiều cuối năm viếng mộ con - Thơ Nguyễn Ngọc HạnhTôi - Người Đà Nẵng - Thơ Nguyễn Văn TámTuổi mười lăm - Truyện ngắn của Nguyên HươngLãng mạn với sông Hương - Thơ Nguyễn Nhã TiênNhà văn Nguyễn Một - Người mắc nợ ký ứcCó một chiều mưa – Thơ Lê Huy HạnhEm từ biển mặn - Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương