Tiếng đêm – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương
02.11.2017
Tiếng đêm
rót lạnh lùng vào em
giấc mơ em tan hoang không bến cập
giấc mơ không định hướng
bạc trắng tâm tình
em chẳng thể nào hình dung
anh đã ra đi từ rất lâu
tỉnh giấc một sớm
sự sống vẫn tiếp diễn
nhưng lối em
miệt cỏ gà lặng câm
không gian chật chội ảo giác
thời gian úa lụi
dồn ẩn khóe mắt vết gian nan
và mỗi đêm
buông tiếng thở dài
hồn em hóa sa mạc.
N.N.T.D
Có thể bạn quan tâm
Mắt nhà giàn - Quang HoàiTao Nôi Gò Nổi – Thơ Lê Anh DũngSóng Hàn Giang - Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngĐầu ghềnh cuối bãi - Truyện ngắn Phan Thế PhiệtNhà văn THÁI BÁ LỢINỗi thu dịu dàng – Thơ của Đoàn Ngọc ThuTừ những nhịp cầu – Đặng Phương TrinhNhà văn Nguyễn Văn Bổng và tiểu thuyết "Áo trắng"Nỗi nhớ trong Tây Tiến và Bên kia Sông Đuống - Nguyễn Minh HùngGọi em ở cuối thiên đường - Lưu Ly