Tiếng đêm – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương
02.11.2017
Tiếng đêm
rót lạnh lùng vào em
giấc mơ em tan hoang không bến cập
giấc mơ không định hướng
bạc trắng tâm tình
em chẳng thể nào hình dung
anh đã ra đi từ rất lâu
tỉnh giấc một sớm
sự sống vẫn tiếp diễn
nhưng lối em
miệt cỏ gà lặng câm
không gian chật chội ảo giác
thời gian úa lụi
dồn ẩn khóe mắt vết gian nan
và mỗi đêm
buông tiếng thở dài
hồn em hóa sa mạc.
N.N.T.D
Có thể bạn quan tâm
Chiều nghĩa trang lặng gió - Thơ Phạm Minh Tâm Bảo tồn nghề mắm Nam Ô tại Đà Nẵng - Ngọc GiaoCó lẽ…- Thơ của Lê Huy HạnhTrăng bến Giằng – Thơ Nguyễn Văn TámXuân muộn - Truyện ngắn của Bùi Thị Sơn Khói hoàng hôn - Truyện ngắn Tống Phú SaMiền tình – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngMỹ thuật Đà Nẵng tiếp nối thế hệ - Hồ Đình Nam KhaTrà nguội - Truyện ngắn Nguyễn Thị LuyếnTín ngưỡng thờ Bạch Mã Thái Giám của cư dân Ngũ Hành Sơn - Huỳnh Thạch Hà