Trên Ngũ Hành Sơn - Thơ Ngân Vịnh
30.12.2015
Chân không vấp ngọn gió trời
đá mòn dốc nắng bỏ rơi tháng ngày
sớm sương bay, chiều sương bay
muôn xưa vắng lặng cỏ gầy rêu xanh
Thời gian mấy khắc mấy canh
mõ khua cửa động Phật khoanh chân ngồi
Tàng chơn nhũ đá bạc trời
gặp người cửa giác, quên người bến mê
Nắng hoa quanh gốc bồ đề
nẻo về Linh Ứng, nẻo về Tịch Nhiên
trăm năm là lạ cõi thiền
vết mưa lối địa, đường thiên khói mờ.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Tiễn mùa về xa ngái – Đinh Thị Như ThúyCổ Mân - Thơ Huỳnh Trương PhátThử thách - Hồ Duy LệNhà ở của ngư dân ven biển Đà Nẵng xưa - Ngoc GiaoNhí Đen và chuyện không thể tin - Nguyễn TríMùa xuân – Thơ Lê Huy HạnhƯớc mơ bay lên - Lê Hồng MậnVườn trúc – Nguyễn Linh KhiếuMột đóa antigone - Nguyễn Nhã TiênƠi tháng năm lại về - Thơ Mai Hữu Phước