Trưa – Thơ Bùi Công Minh
31.07.2017
Trưa
Những ý nghĩ chín nẫu trong đầu
Không thể ngủ
Em đứng như dấu lặng trên cái bóng tròn của mình
Phải biết sợ những buổi chiều
Sợ cái bóng của ta đổ dài trên những lối mòn nhẵn
Ta bỏ phí cả buổi sáng đầu ngày rong chơi vô bổ
Giật mình giờ đã quá trưa rồi
Biết là đang dốc sức mình cạn kiệt
Nhưng không thể khác được
Ráng lên trước buổi chiều đang sắp ập cơn mưa
Giấc mơ ban ngày không lãng mạn nhưng cho ta sự quả cảm
Những hoa thơm cỏ lạ có thể úa trong nắng quái chiều
Nhưng đất thì sẽ thơm hương khi hoàng hôn ươm vàng gốc rạ
Lời tạm biệt lúc hoàng hôn sẽ được khắc vào đêm.
B.C.M
Có thể bạn quan tâm
Có một lần - Thanh QuếĐÀ NẴNG - Điểm sáng trên bản đồ du lịch Đông Nam Á - Trần Trung SángXuân Điện Biên - Phạm Thị Ngọc ThanhSuy nghĩ lan man – Truyện Lê Duy Hân Đất gọi – Thơ Nguyễn Hoàng SaChiếc lông ngỗng trời – Truyện Trần Đức TiếnNgôi nhà xinh đẹp – Truyện Nguyễn Thanh TuấnCô bé xòe diêm-Truyện ngắn của DMITRI BYKOV (Nga)Chùm thơ của Rabindranath TagoreViết cho một người…Thơ Lê Huy Hạnh