Chênh vênh - Thơ TÓC NGUYỆT
27.09.2012
Em bỏ quên đồi cát
vết rong rêu phiêu bồng
em bỏ quên dòng sông
ngậm ngùi nghe gió hát
Em giấu trong hạt cát
chút mặn biển mênh mông
thương vào long đong
dã tràng khô mắt cát
Em giấu vào trùng dương
tình đan từng lớp sóng
đứng bên đời chiếc bóng
ngột ngạt ngày triều lên
Em giấu cả mùa thu
chim ho khan trong lá
ve khản lời mùa hạ
em trốn vào câu ru
Gió thổi về xa khuất
xao xác trái tim buồn
ngầm ẩn sâu xa nhất
vô tình nhen chênh vênh.
T.N
Tạp chí Non Nước số 176
Có thể bạn quan tâm
Đầu ghềnh cuối bãi - Truyện ngắn Phan Thế PhiệtĐá đỏ - Phan Xuân Hậu.Đà Nẵng và Hải Phòng: Sáu mươi năm tình nghĩa - Bùi Văn TiếngĐối diện với sông Hàn - Uông Thái BiểuTháng bảy nào - Phan Đình MinhVậy là em đã về…- Thơ Lê Huy HạnhCon ma da sau vườn - Truyện Nguyễn Ngọc Hoài NamTrên Ngũ Hành Sơn - Thơ Ngân VịnhGiọt mưa xuân – Thơ Phan Thu HồngKhoảng vọng – Thơ Bùi Mỹ Hồng