Ngọn đèn mẹ - Thơ Lê Anh Dũng
30.08.2017
Hai mươi mốt năm chong ngọn đèn dầu
Chong mắt chong đêm mẹ ngồi canh gác
Làng Hồng Phước ngọn đèn không tắt
Những căn hầm trong lòng đất rung lên
Mẹ như ngọn đèn không tuổi không tên
Thắp đỏ - an toàn, tối đen - có địch
Nơi chốn đi về đặc công, du kích...
Ấp áp bồi hổi lòng mẹ, lòng dân

Giờ ít ai dùng ngọn đèn thời chiến tranh
Gian nhỏ bảo tàng, góc nhà truyền thống
Ai khêu lên một thời vinh quang?
Ai nhen lên thời hào hùng bi tráng?
Ngọn đèn mẹ hắt lên vầng sáng
Trong miệt mài thầm lặng thời gian.
L.A.D
Có thể bạn quan tâm
Viết ở Hải Phòng – Thơ Mai Hữu PhướcTrà nguội - Truyện ngắn Nguyễn Thị LuyênCảm ơn – Truyện ngắn Thanh Quế Tiến quân ca của Văn Cao hơn 70 năm đồng hành cùng đất nước - Đào Ngọc Đệ“Phố rêu” - Hồn phố cổ trong tranh họa sĩ Duy Ninh - Vũ Ngọc Giao"Con chim xanh biếc bay về" của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh chính thức ra mắt độc giảThơ Nguyễn Hoàng SaNghề đóng ghe thuyền truyền thống ở Đà Nẵng - Đinh Thị TrangVăn chương Pháp với người Đà Nẵng – Bùi Văn TiếngNgày Y Moan ra đi - Bùi Công Minh