Cô nhóc mùa đông-Truyện ngắn của Nguyễn Quốc Việt

21.01.2015
 

Cứ như là ngày tận thế. Tầng trời tối đen lại và hạ thấp xuống. Từng đám mây đen kìn kịt nối đuôi nhau kéo đi. Chắng biết đi đâu và về đâu. Mấy tuần nay, mưa mù mịt. Mưa dai dẳng. Mưa thối cả đất. Mặt trời giờ là một thứ gì đó viển vông và xa lạ. Tự nhiên ghét cái ông mặt trời đến lạ. Gió lạnh tràn về, chẳng về sưởi ấm cho hạ giới một chút. Mà lại trốn biệt trên cao, nằm ngủ ngon với những sợi nắng ấm áp của riêng mình. Thật là ích kỉ.

Cô nhóc mùa đông-Truyện ngắn của  Nguyễn Quốc Việt

Chiếc điện thoại lại cất vang bài “Jingle Bells” nhộn nhịp quen thuộc báo thức cô chủ của nó mau mau thức dậy. Cô nhóc thò tay ra khỏi chăn mò mẫn tìm chiếc điện thoại để tắt tiếng nhạc ấy. Rồi hé mắt nhìn ra khung cửa sổ.

- Bực mình. Hinh như mình đã hẹn sai giờ. Trời còn tối mà.

Nói xong, cô nhóc phủ cái chăn kín cả đầu. Ngủ tiếp…

“Reng! Reng! Reng!...” – chiếc đồng hồ một lần nữa giúp cô chủ tỉnh dậy. Cô chủ giật mình choàng dậy đập chiếc đồng hồ một cái rõ đau rồi nhìn vào mặt nó.

- Hả. Má ơi. Trễ học con mất.

Cô nhóc hất tung cái chăn làm nó rơi lửng chửng xuống đất. Đã sáu giờ kém hai mươi. Còn lại hai mươi phút nữa là chuyến xe buýt đầu tiên, lúc 6 sẽ lăn bánh. Và đó cũng là thời gian để cô nhóc chuẩn bị bao nhiêu là việc. Cô nhóc tăng tốc hết sức mà mình có thể. Cứ như là một con rô bốt được lập trình sẵn.

May cho cô nhóc quá. Chiếc xe buýt vẫn còn nằm im tại trạm. Cô nhóc vội vã bước lên xe, ngồi vào dãy ghế quen thuộc sát cửa kính để lấy lại sức.

- Phù…phù! 6h kém 5.

 Vào những ngày đông lạnh như thế, chiếc xe buýt dường như rộng hơn và thừa rất nhiều chỗ. Cô nhóc ngồi thu lu một góc, mắt nhắm mắt mở, rụt cổ sâu vào chiếc áo lạnh.

***

Ngày nào cũng vậy, cô nhóc cứ ngồi đó mà ngủ, tranh thủ từng giây, từng phút một trong lúc chạy xe. Chẳng để ý người ta đưa mình đi đâu. Rồi trong lúc say sưa quá, cô nhóc lại ngã đầu vào người ngồi kế bên. Cuối cùng, một cú rẽ của chiếc xe đã làm cô nhóc sực tỉnh. Đầu cứ lâng lâng, cô nhóc cũng chẳng biết rằng mình đang ở đâu. Cái cảm giác này khác hẳn với cảm giác mỏi đơ cả cổ khi ngồi mà ngủ. Cố nhóc thoát khỏi cơn mơ, mắt sáng dần và nhận ra rằng mình đang ngã đầu vào một ái đó. Cô nhóc giật thót tim, ngồi bật dậy. Mặt cô nhóc bắt đầu đỏ lên một cách nhanh chóng, giống như một mặt trời mới đang mọc lên giữa bầu trời âm u.

- Ơ.. ơ. Xin lỗi

- Ừm – Cuộc giao tiếp chỉ vỏn vẹn là vậy.

Suốt đoạn đường, vì quá xấu hổ nên cô nhóc chẳng dám quay mặt nhìn sang bên cạnh. Những giọt mưa bên ngoài cửa sổ vẫn không phải là tâm điểm của cô. Mà cô nhóc đang cố nhớ về hình ảnh của “nạn nhân”. Những những gì sót lại sau “tai nạn” đó chỉ là một mái tóc bù xù như một con nhím. Một chiếc áo khoác mà xanh rêu và chiếc khăn quàng cổ màu sẫm. Còn một điều quan trọng nữa chính là người đó là nam. Cũng phải, vì là nam nên mới có thể làm cho cô phải bối rối một cách khó hiểu và mặt cứ đỏ lên như dĩa xôi gấc. Chỉ nhiêu đó, nhưng cũng đã làm cho đầu cố nhóc phải nổ tung lên vì không hình dung ra được khuôn mặt chàng ta ra sao.

Lần thứ năm, lần thứ sáu, lần thứ mười lăm, cũng không nhớ rõ, cô nhóc vẫn không kiềm chế được con buồn ngủ của mình. Và điều tất nhiên sẽ xãy ra là đầu cô lại ngã trên vai anh chàng có mái tóc nhím xù kia. Sự việc cứ xãy ra cứ như có một ai đó đã lập trình từ trước.. Nhóc ngã vào tay người ta, ngủ, rồi khi tỉnh giấc lại mở miệng lí nhí câu xin lỗi:”Ơ…ơ. Xin lỗi” Nghe hoài mà phát ngán. Chàng ta cũng vậy. Mỗi khi cô ấy mở câu xin lỗi là chàng lại nở một cười thật ngắn. Ngắn đến nổi không ai tưởng đó là một nụ cười. Và hình ảnh về chàng ta không quen đã dần rõ nét trong đầu cô nhóc. Một chàng trai cao và ốm. Khuôn mặt sáng. Đôi mắt long lanh đen, nụ cười ấm. Và đặc biệt là mái tóc rối bù xù theo phóng cách Hàn Quốc. Dựa vào điểm này, cô nhóc tự đặt cho chàng một cái biệt danh thật ngộ: Nhím.

***

Xe buýt chuyển bánh. Cô nhóc đang nằm trên vai của Nhím. Đôi tay Nhím đang nắm lấy tay cô nhóc để sưởi ấm cho nhau. Cô nhóc nhắm hờ mắt, không phải để ngủ mà là để cảm nhận hơi ấm từ người Nhím tỏa ra trong không gian lạnh buốt. Thật ấm áp đến lạ lùng. Bỗng, đầu Nhím cúi thấp dần xuống mặt cô nhóc. Môi Nhím đã chạm vào má cô nhóc. Cô nhóc cảm nhận được đó chính là cái hôn mà Nhím đã dành cho mình. Cái hôn ban đầu lạnh giá nhưng sau đó ấm dần. Cô hơi sửng sốt nhưng vẫn nằm im để cái cảm giác chưa từng gặp đó kéo dài một chút.

“Reng reng reng…”; “Jingle Beels, Jingle Beels, Jingle Beels” tiếng đồng hồ và tiếng nhạc hẹn điện thoại cùng vang lên một lúc. Cô nhóc bật người dậy. Mồ hôi ướt sũng cả chiếc áo cô đang mặc. Cô nhóc lại mơ. Ba bốn đêm nay, giấc mơ ấy lại đến với cô nhóc. Cô nhóc cũng chẳng biết vì sao lại thế. Hay là cô nhóc đã tương tư chàng Nhím rồi? Cũng chẳng có câu trả lời chính xác.

Tiếng chuông đồng hồ và điện thoại vẫn cứ réo lên như muốn vỡ tung ra. Cô nhóc thở phào và tắt từng cái một.

- Ối! Chết con rồi. Xe buýt khởi hành rồi má ơi.

Cô nhóc vội vã tụt khỏi giường làm những việc như thường ngày để đến trường một nhanh nhất. Đúng là một cô nhóc ngốc nhất thế gian. Cớ sao phải luýu quýu thế cơ chứ. Cũng may cô nhóc vừa xách ba lô ra đến cửa phòng trọ thì sự nhớ: Hôm nay là Chủ Nhật. Ngốc ơi là ngốc.

***

Chiều. Cô nhóc hẹn với đứa bạn thân tại quán chè nóng “Kiwi”. Nó nổi tiếng trong lớp với biệt danh “thiên sứ tình yêu”. Có nghĩa là ai có rắc rối, thắc mắc gì về chuyện tình cảm, chỉ cần nói một tiếng là nhỏ sẵn sàng ra tay giúp. Mà phải nói là những lời nhỏ chỉ dẫn thật linh nghiệm. Nhưng không biết với cô nhóc thì sao.

- Cho tao hỏi tí mày?

- Lại chuyện tình cảm phải không.

- Ơ…ờ. Tao cũng không biết nữa

- Chuyện sao. Nói nghe coi

- Là chuyện nhiều đêm tao cứ mơ về chàng. Chẳng thể nào ngon giấc được.

- Mà mơ làm sao. Chi tiết hơn.

- Ơ…ơ. Khó nói quá.

- Thế làm sao tao tư vấn được

- Thì chàng “hun” tao. – Nói xong, má nàng đỏ lên một cách nhanh chóng.

- He he. Chuyện thú vị đấy.

- Mà anh chàng đó là ai.

- Tao cũng chả quen nữa.. Tao đi xe buýt và ngủ gật trên vào gã. Được khoảng 5, ấy 7 lần. Mà không. Nhiều lắm. Tao không rõ nữa.

- Thường thì ai là người ngồi vào chỗ trước.

- Gã ta. Mà không. Chính xác là tao.

- Được rồi. Để bổn cô nương tao ra tay. Mà lạnh quá mày ơi.

- Bày đặt lạnh. Cái miệng mày lạnh thì đúng hơn. Chị gì ơi. Cho em 2 cốc chè.

Nhỏ ta cặm cụi chén sạch chén chè của mình. Còn cô nhóc thì chẳng còn tâm trí nào mà ăn được. Cô nhóc chống cằm chăm chú nhìn cô bạn ăn.

- Sao không ăn mày. Tao chén luôn phần mày nha.

Nhóc khẽ gật đầu. Ăn xong, uống nước xong, nhỏ trịnh trọng tuyên bố, còn cô nhóc thì mở to mắt, nín thở mà nghe:

- Mà đã thích gã. Và gã cũng thích mày.

- Có thế thôi à?

- Cái gì cũng phải từ từ mày. Nóng dữ zậy. Để tao phân tích cho coi.

- Gã hay đến chỗ mày ngồi có nghĩa là gã muốn mày ngã đầu vào vài gã. Chứ không muốn gã đã “cao chạy xa bay”. Vã lại xe buýt rộng thêng thang, thiếu gì chỗ để chọn.

- Uhm. Cũng đúng

- Với lại. Mày hay nhớ về chàng trong mơ nghĩa là hình bóng chàng đã in sâu trong vào tâm trí mày, khiến mày không thể dứt ra được. Mà thông thường khi nhớ về ai, người ta chỉ mơ về một một ánh nhìn, một cái nắm tay. Còn mày thì cảm một cái hôn.. Khủng khiếp. Nghĩa là mày rất có ấn tương với gã ta. Kết luận của chuyên gia là :”Mày thích gã, gã thích mày. Hay đúng hơn: hai đứa mày thích nhau”. Chấm hết. Thôi. Bye mày. Tao có giờ piano. Chúc vui với gã ta.

Nói xong, nhỏ quay đi một cách vội vã. Bỏ cô nhóc lại với chiếc bàn lạnh giá. Cô nhóc cứ như là người mất hồn nhìn về một nơi nào đó xa xăm. Không biết cô nhóc đang nghĩ gì, có thể về gã, cũng có thể về những gì nhỏ bạn đã nói.

***

Bùn ngủ. Bùn ngủ không thể chịu nổi nhưng cô nhóc chẳng dám gục đầu về phía trái, nơi Nhím đang ngồi. Ngay khi hai mí mắt đã sập xuống hoàn toàn thì cô nhóc vẫn không quên nghiêng người sang bên phải. Rồi một cú rẽ phải bất ngờ. Cô nhóc chúi về bên phải, suýt ngã nhào. May mà Nhím nhanh tay chụp lấy vai cô nhóc. Tiếng gã réo lên, hoảng hốt :”Này, cẩn thận”

Cô nhóc ngóc đầu dậy, quên bén đi chuyện buồn ngủ. Bốn mắt nhìn nhau không chớp. Lúng túng quá. Cô nhóc quay người về phía cửa sổ. Mưa rơi lất phất.

Nhiều câu hỏi tự nhiên cứ hiện lên trong đầu cô nhóc. Mỗi câu đều là một bí ẩn nào mà cô nhóc không thể tìm ra câu giải đáp:”Sao mỗi ngày mình lại gặp gã ta nhỉ”; “Sao gã lại đến ngồi ghế mình. Còn bao nhiêu ghế để chọn mà?”. “Mày thích gã, gã thích mày. Hay đúng hơn: hai đứa mày thích nhau” – câu khảng khái của nhỏ bạn tự dưng cứ vọng đi vọng lại trong đầu cô nhóc.

***

Hôm nay, bầu trời vẫn u ám như những ngày trước. Cô nhóc đến sớm hơn mọi hôm và ngồi vào chiếc ghế quen thuộc của mình. Cô nhóc nhìn những giọt mưa li ti còn đọng lại trên cửa sổ sau một cơn mưa bụi. Cô nhóc có một quyết định quan trọng là sẽ không ngủ gật để chờ Nhím đến. Một chút hồi hộp xen lẫn một chút âu lo. Cái bóng quen thuộc ngày nào đã lọt vào tầm mắt của cố nhóc. Nhím đã đến. Dáng người cao ráo trong chiếc áo ấm màu rêu cùng đôi giày có 14 lỗ, màu xanh nhạt. Không khí như ngưng đọng quanh người cô nhóc. Trời lạnh cóng mà sao người cô nhóc bỗng nóng rực. Tim đập mỗi lúc một nhanh hơn. Cô nhóc vân vê những đầu ngón tay, cẳng thẳng.

Cô nhóc đưa tay đẩy mở cửa sổ và hơi bất ngờ khi gió từ bên ngoài ùa vào rất mạnh. Gió thật lạnh, gió làm mái tóc cô nhóc cứ thốc về phía Nhím bay tứ tung lên cả mặt Nhím. Lúc này, chỉ là sự va chạm giữa những sợi tóc, của hai chiếc áo mà có cảm giác thật lạ. Và cái cảm giác ấy cũng dứt hẳn khi khép cửa lại. Cảm giác nóng hừng hực lại đến với cô nhóc. Cô nhóc chỉ dám nhìn thẳng, thẳng đến tuyệt đối, để tia nhìn của mình không cắt tia nhìn của Nhím. Nhím cũng vậy, ngồi im bất động. Cô nhóc từ từ khép đôi mi mỏng của mình lại. Hơi thở nhẹ dần rồi đầu ngã lên vai gã Nhím. Nhím cười thật nhẹ, như nhạo cô nhóc thật trẻ con. Nhưng Nhím đã nhầm, vì lần này, không phải cô nhóc buồn ngủ. Cô nhóc đang đóng kịch. Cô nhóc diễn thật xuất sắc, khiến ai nhìn thấy cũng tưởng là thật. Bây giờ cô nhóc mới cảm nhận được rõ cái cảm giác thỏa mái khi tựa vào vai một người khác giới. Thật êm ái và dễ chịu, thật ấm áp và lâng lâng. Và thật khó tả. Cô nhóc nhắm mắt tận hưởng nó. Rồi cô tưởng tượng đến Nhím sẽ làm gì trong lúc mình đang ngủ. Một cái vuốt tóc, một cái xoa tay? Nhưng không, cô nhóc chẳng cảm giác được gì. Nhím ngồi im như bất động và đang ngắm cô nhóc một cách say sưa. Trong suy nghĩ của Nhím cô nhóc thật giống con mèo mướp nằm trú đông bên bếp lửa với cặp mắt liu diu, và đôi môi đỏ mọng. Đường sóng mũi cong một cách mềm mại và khuôn mặt như đang mỉm cười… Nhím nhếch miệng cười.

***

Trời lạnh buốt. Mưa bụi. Cây bằng lăng trước nhà trông xơ xác đến tội. Những chiếc lá xếp co ro lại như muốn lìa cành để chấm dứt đi cơn lạnh. Còn những cây bàng dọc đường, nơi chiếc xe buýt đỗ thì càng đáng thương hơn. Cô nhóc ung dung tay bỏ vào túi áo, đi giữa trời mưa bụi để ngóng phố đông. Bụi mưa bám vào tóc cô nhóc thật nhiều. Xe buýt kia rồi. Cô nhóc vội vã chạy lên xe với mong muốn sẽ gặp được Nhím càng sớm càng tốt. Cô nhóc bước lên từng bậc thanh một cách nhanh nhẹn. Một bậc, hai bậc. Bỗng một tên thanh niên từ đâu chạy xộc xuống, va vào vai cô nhóc một cái rõ mạnh và đau. Do mất thế vịn, cô nhóc ngã chới với về phía sau. “Oái” – Một tiếng thét vang lên thất thanh. Tiu cô nhóc rồi. Cú ngã này làm cô nhóc gãy cả tay chứ chẳng chơi. Nhưng sự việc không diễn ra như thế. Vận may lại đến với cô nhóc. Vị cứu tinh nào đã đứng phía sau đỡ lấy người cô nhóc. Cô nhóc ngước lên, đập vào mắt là mái tóc xù thân quen không thể lẫn vào đâu được. Không ai khác chính là Nhím. Nhím đang ôm lấy cô nhóc, mắt hai người đang nhìn nhau không chớp. “Xoẹt, xoẹt”. Chẳng biết âm thanh gì. Hình như là tiếng sét ái tình đang xẹt ngang giữa hai người. Cô nhóc vịn vào Nhím và vội vàng đứng dậy, không dấu được vẻ lúng túng trên khuôn mặt của mình. Không một âm thanh, không một cử động. Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, Nhím mở lời:

- À! Cô nhóc hay ngủ gật bên tôi đây à?

- Ơ ơ - Mặt cô nhóc bỗng đỏ lên một cách nhanh chóng.

Một thoáng bối rối. Cô nhóc đôi co lại với “lão” Nhím:

- Thế sao you lại hay ngồi vào dãy ghế đó. Đâu thiếu gì chỗ để ngồi.

-…

Giơ tay lên gãi đầu, Nhím khẽ cười. Mái tóc đã xù nay càng xù hơn.

- Lí do gì ấy à. Vì mình nghĩ rằng, nếu chúng ta ngồi bên nhau thì sẽ ấm hơn thôi.

Bỗng có tiếng người hối thúc:”Lên hoặc xuống đi chứ. Sao lại đứng tần ngần giữa lối đi thế này?” Giờ cô nhóc và Nhím mời nhận ra vị trí của mình đang đứng. Cả hai vội vã lên xe và cùng ngồi vào chỗ ngồi quen thuôc. Cô nhóc há mồm ngáp rồi khẽ đáp đầu vào vai Nhím. Ngủ ngon…

 

Mùa đông đã lùi xa. Những tia nắng mỏng manh đã dần lóe ra trên nền trời cao. Nắng như tràn vào lòng người với một chút ấm lạnh lạ lùng. Cây bằng lăng trước ngõ giờ đã tươi xanh hơn. Cây bàng cũng đã dần hé những mầm xanh mơn mởn. Cô nhóc và Nhím bây giờ đã thân nhau hơn trước kia rất nhiều.. Dường như mọi thứ đều có những nét đổi khác nhưng thói quen ngủ gật trên vai người khác của cô nhóc vẫn giữ nguyên.(Còn chuyện giả vờ hay thật thì cũng chẳng ai biết được). Cô nhóc nằm trên vai Nhím, mỗi người một “hearphone” của chiếc mp3. “Từng con gió khẽ vô tình. Chiếc lá lìa cành, buông xuống lòng đường. Ngồi nhìn chiếc lá tôi nhớ về. Cô bé đáng yêu của tôi...”. Sao cô nhóc giống với “cô bé mùa đông” trong bài hát quá.

 

N.Q.V