Dấu phù vân – Thơ Nguyễn Nhã Tiên
15.06.2017
Ẩn từng ngón tay thon
hừng đông viên gạch đỏ
giấc mơ tôi từ đó
ngấn tích trên tay người
Ngọn lửa reo tiếng cười
tro lặn vào trí nhớ
ngày đi tan vào gió
làm sao tìm dấu chân
Tôi làm đất hồng hoang
chờ mùa xuân đến vỡ
mong manh từng cọng cỏ
hái bao lần cành sương
Giờ hai tay hoàng hôn
em gom chiều nắng úa
chưa đốt mà tôi khói
bay giữa trời mênh mông .
N.N.T
Có thể bạn quan tâm
Thơ KabirTản mạn chiều đông - Lê Huy HòaSương hồng - Truyện ngắn của Lê Minh KhuêNói chuyện với con – Thơ Nguyễn Văn TámÝ nghĩa của những mô-típ trang trí trên đình, miếu ở Đà Nẵng - Đinh Thị TrangLiêu trai – Thơ Thanh TrắcPhát triển đội ngũ văn nghệ sĩ trẻ - vấn đề tiếp nối thế hệ - Bùi Văn TiếngKhúc hát của dòng sông - Truyện ngắn Nguyễn Quang ThiềuBóng tối – Thơ Trần TuấnEm đánh rơi nỗi nhớ bên dòng Đak Bla – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào