Ghi ở Cà Mau – Thơ Bùi Công Minh
12.05.2018
Ngỡ đã đến mảnh đất tận cùng rồi,
vẫn chưa là chót mũi
Đất mỗi ngày lặng lẽ bồi thêm.
Tổ quốc vang lên hai tiếng thiêng liêng
Ở nơi này, Tổ quốc là sú vẹt cả tôm, là từng vốc bùn nhão
Những rễ đước tình nguyện vươn theo cắm mốc chủ quyền
Đất được gọi nôm na như tên chưa kịp đặt
Những Rạch Mũi, Gành Hào, Cái Nước, Đầm Dơi...

Những mái nhà như chòi canh loi thoi trước biển
Phía trưóc không có núi chở che
Những người sống nơi doi đất tận cùng này
trở thành những anh hùng đi mở đất.
Chiều nay về nơi đất mũi
Không nỡ ướm chân lên mảnh đất mới bồi
Đất mịn màng
đất mềm như da thịt
Áp má mình lên đất
Như hôn mặt người thương.
B.C.M
Có thể bạn quan tâm
Ngọn roi và ký ức – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoNhà văn Vũ Hạnh (1926 – 2021)Gió Truyện Ý NhiTuổi mười lăm - Truyện ngắn của Nguyên HươngĐà Nẵng và Hải Phòng: Sáu mươi năm tình nghĩa - Bùi Văn TiếngTín ngưỡng thờ Bạch Mã Thái Giám của cư dân Ngũ Hành Sơn - Huỳnh Thạch HàNgoại tôi – Thơ Mai Hữu PhướcVết chàm - Nguyễn Trọng HoạtNhững ngọn gió khuya – Thơ Thanh QuếNỗi đau rồng -Truyện ngắn Từ Khôi