Ghi ở Cà Mau – Thơ Bùi Công Minh
12.05.2018
Ngỡ đã đến mảnh đất tận cùng rồi,
vẫn chưa là chót mũi
Đất mỗi ngày lặng lẽ bồi thêm.
Tổ quốc vang lên hai tiếng thiêng liêng
Ở nơi này, Tổ quốc là sú vẹt cả tôm, là từng vốc bùn nhão
Những rễ đước tình nguyện vươn theo cắm mốc chủ quyền
Đất được gọi nôm na như tên chưa kịp đặt
Những Rạch Mũi, Gành Hào, Cái Nước, Đầm Dơi...
Những mái nhà như chòi canh loi thoi trước biển
Phía trưóc không có núi chở che
Những người sống nơi doi đất tận cùng này
trở thành những anh hùng đi mở đất.
Chiều nay về nơi đất mũi
Không nỡ ướm chân lên mảnh đất mới bồi
Đất mịn màng
đất mềm như da thịt
Áp má mình lên đất
Như hôn mặt người thương.
B.C.M
Có thể bạn quan tâm
Tiếng lụa – Thơ Lê Anh DũngDòng sông kỷ niệm – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngĐóa phù dung - Trần Trình LãmNợ em - Thơ Trần ChínhTiễn mùa –Thơ Đinh Thị Như ThúyMỗi lần xa – Thơ Lê Huy HạnhNgôi chùa trong tâm thức người dân Đà Nẵng - Đinh Thị TrangBóng tối – Thơ Trần TuấnDáng hạ quê xưa - Đào Quang BắcĐà Nẵng và Hải Phòng: Sáu mươi năm tình nghĩa - Bùi Văn Tiếng