Mẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh Thuận
11.04.2016
Mẹ tôi
Gánh gieo neo nhọc nhằn
Oằn lưng trên ruộng
Dầm bùn vàng suộm móng chân
Mong có hạt cơm ấm bụng…

Mẹ bới trên đồng
Kiếm tìm con ốc con cua
Mót từng lá mồng tơi, ngọn rau…
Vì chồng, vì con
Tháng ba ngày tám tảo tần
Mòn vai gánh cạn gian truân cuộc đời!
Mẹ ru tôi lớn thành người
Rồi lại ru cháu chơi vơi cánh cò
T.A.T
Có thể bạn quan tâm
Chiều Ngũ Hành Sơn - Thơ Mai Hữu PhướcTản mạn mùa thu – Thơ Quốc LongCơn nóng – Thơ Ngân VịnhSinh nh@t – thơ Nguyễn Trung Bình*Phương xa – Thơ Ngân VịnhKÝ ỨC –Truyện ngắn của Hoàng Nhật TuyênTín ngưỡng thờ Bà Đại Càn của ngư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch HàChiều Đại Nội - Thơ Mai Hữu Phước Tự khúc tháng Ba – Thơ Ngô Liên HươngNgôn ngữ chính luận trong Tạp văn Phan Thị Vàng Anh - Nguyễn Đăng Kiên