Mẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh Thuận
11.04.2016
Mẹ tôi
Gánh gieo neo nhọc nhằn
Oằn lưng trên ruộng
Dầm bùn vàng suộm móng chân
Mong có hạt cơm ấm bụng…
Mẹ bới trên đồng
Kiếm tìm con ốc con cua
Mót từng lá mồng tơi, ngọn rau…
Vì chồng, vì con
Tháng ba ngày tám tảo tần
Mòn vai gánh cạn gian truân cuộc đời!
Mẹ ru tôi lớn thành người
Rồi lại ru cháu chơi vơi cánh cò
T.A.T
Có thể bạn quan tâm
Mùa xuân – Thơ Lê Huy HạnhĐêm Hà Nội – Thơ Đinh Thị Như ThúyMột dòng thác khôn – Thơ Ngân VịnhNghề biển của ngư dân Đà Nẵng qua ca dao, tục ngữ về lao động - Huỳnh Thạch HàChuyện anh tôi - Truyện ngắn Trần Nguyên HậuMùa yêu – Thơ Nguyễn LongThần tiên tỉ tỉ - Bảo ThươngCác bậc thang – Thơ Phan Tuy AnHội An - Tôi và Em – Thơ Nguyễn Văn TámBâng khuâng phố cổ - Thơ của Mai Hữu Phước