Mẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh Thuận
11.04.2016
Mẹ tôi
Gánh gieo neo nhọc nhằn
Oằn lưng trên ruộng
Dầm bùn vàng suộm móng chân
Mong có hạt cơm ấm bụng…
Mẹ bới trên đồng
Kiếm tìm con ốc con cua
Mót từng lá mồng tơi, ngọn rau…
Vì chồng, vì con
Tháng ba ngày tám tảo tần
Mòn vai gánh cạn gian truân cuộc đời!
Mẹ ru tôi lớn thành người
Rồi lại ru cháu chơi vơi cánh cò
T.A.T
Có thể bạn quan tâm
Khoảnh khắc và quá trình trong nghệ thuật – Bùi Văn TiếngKhi ta biết có nhau ; Vô thường - Như Ngọc“Huyền thoại những cây cầu” - Phạm Thị Hải DươngNgụ ngôn một dòng sông – Thơ Nguyễn Nhã TiênBa và biển đảo – Truyện ngắn Hoàng Thu NgânTháng mười hai – Thơ Bùi Công MinhMùa xuân – Thơ Lê Huy HạnhNghìn năm vàng dấu cát – Văn Thành LêThơ Nguyễn Hoàng SaTập thơ Ngược dòng thời gian - Tiếng nói từ trái tim về tình yêu và thân phận con người - Trần Mai Hường