Ngày trở gió – Thơ Ngân Vịnh
16.09.2016
Biết rằng đời luôn day dứt
câu thơ túng thiếu đi cầm
xương mỏi nhức ngày trở gió
biết rằng yêu là khổ
bao nhiêu phiền toái phát sinh
mà vẫn đi tìm sính lễ

biết rằng thế gian dối trá
thăng trầm, sấp ngửa bàn tay
ở chốn chân trời góc bể
tự tin ta vẫn thế này
biết rằng mười năm lặn lội
trăm năm có lúc đánh rơi
đông chuyển
tây tời
thay đổi
ta không hơn một con người.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Chiều tĩnh lặng – Thơ Lê HàoMiếu thờ trên địa bàn quận Ngũ Hành Sơn thành phố Đà Nẵng - Đinh Thị TrangMắt nhà giàn - Quang HoàiTro ám chân mây - Thơ Nguyễn Thành TâmGiao thoa văn hóa Việt - Chăm nhìn từ thơ ca dân gian – Võ Văn hòeChiều quê ngày mùa – Thơ Tất ThắngĐình làng trong đời sống của người dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch Hà Sáng mùng một uống trà với bạn - Phan Đình MinhSinh nhật – Thơ Đinh Thị Như ThúyHình tượng lợn trong các nền văn hóa - Ngọc Giao