Ngày trở gió – Thơ Ngân Vịnh
16.09.2016
Biết rằng đời luôn day dứt
câu thơ túng thiếu đi cầm
xương mỏi nhức ngày trở gió
biết rằng yêu là khổ
bao nhiêu phiền toái phát sinh
mà vẫn đi tìm sính lễ
biết rằng thế gian dối trá
thăng trầm, sấp ngửa bàn tay
ở chốn chân trời góc bể
tự tin ta vẫn thế này
biết rằng mười năm lặn lội
trăm năm có lúc đánh rơi
đông chuyển
tây tời
thay đổi
ta không hơn một con người.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Dấu lặng – Thơ Đỗ Như Thuần Nước dưới chân cầu - Truyện ngắn Trịnh SơnDấu cũ – Thơ Nguyễn Hoàng SaTiếng mưa rơi trong đêm – Tản văn Ngô Phan Lưu“Hai mươi bài thơ tình và một bản Tuyệt vọng ca” của Pablo NerudaNói chuyện với con – Thơ Nguyễn Văn TámMột dòng thác khôn – Thơ Ngân VịnhChùm thơ của Nguyễn Nho Thùy DươngSen - Truyện Trần Nguyễn Yến NhiVua Thủy Tề là con rể làng tớ - Truyện Trần Đức Tiến