Ngày trở gió – Thơ Ngân Vịnh
16.09.2016
Biết rằng đời luôn day dứt
câu thơ túng thiếu đi cầm
xương mỏi nhức ngày trở gió
biết rằng yêu là khổ
bao nhiêu phiền toái phát sinh
mà vẫn đi tìm sính lễ
biết rằng thế gian dối trá
thăng trầm, sấp ngửa bàn tay
ở chốn chân trời góc bể
tự tin ta vẫn thế này
biết rằng mười năm lặn lội
trăm năm có lúc đánh rơi
đông chuyển
tây tời
thay đổi
ta không hơn một con người.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Người đến từ quá khứ - truyện ngắn của Hoàng TúQuà của ấu thơ - Trần Nguyên HạnhNgân sáo trúc ngàn năm...Thơ của Lê Huy HạnhMùa xuân - Bùi Công MinhĐiều còn lại – Thơ Bùi Mỹ HồngNơi phòng đợi – Thơ Thanh QuếNhư cơn gió thoảng-Thơ Mai Hữu PhướcGiao thoa văn hóa Việt – Chăm nhìn từ đồng dao (同谣) - Võ Văn HòeLá đợi – Thơ Trọng QuyếtNgười đàn bà đẹp đi đâu? - Mai Hữu Phước