Ngày xưa cha tôi kể - Thơ Nguyễn Văn Tám
16.09.2018
Vẳng chân đèo tiếng cuốc
Thống thiết đến nao lòng
Tiếng cuốc kêu như dụ lũ phường săn
Những viên đạn rình mò bay ra từ phía sau lưng chúng
Con cuốc cụt đuôi
ở bờ, ở bụi
Lủi thủi
Không bay được lên trời ...
-Ngày xưa cha tôi kể:
Loài cuốc sống rất chung tình
Chẳng may một trong hai con bị chết
Con còn lại nhớ bạn kêu ngày này qua ngày khác
Kêu đến khi kiệt sức, rồi chết theo
Cuốc chết chân treo ngược cành cây
Mắt mở trừng, trắng đục
( Một nỗi niềm oan ức? )
-Ngày xưa cha tôi kể:
Đem xương chim cuốc đốt lên, gĩa nhỏ
Bôi lên tóc đàn ông
Đàn ông sẽ sống trọn đời thủy chung
Lên rừng xuống biển
Dầu cuộc đời dâu bể...
Tôi hỏi lại cha
-Sao không bôi lên tóc đàn bà?
N.V.T
Có thể bạn quan tâm
Có hậu - Phan Trang HyMẹ Tổ Quốc - Phạm Thị Phương ThảoThổn thức mùa xuân – Thơ Bùi Mỹ HồngNghề đan thúng chai ở Đà Nẵng - Nguyễn Ngọc GiaoTrăng bến Giằng – Thơ Nguyễn Văn TámChiều – Thơ Nguyễn Phương LiênTừ trời rơi xuống - Ngân VịnhGiếng Tiên - Truyện ngắn Vũ Trường AnhNếu xứ sở dân ca không thấy biển? - Nguyễn Việt ChiếnSự bí ẩn của yên lặng - Huỳnh Minh Tâm