Nguyện

02.11.2020
Diệu Phúc

Nguyện

Nàng ngậm ngùi nhìn bức tranh bị lửa liếm dần.

Lầu son

Thềm gỗ

Trăng tròn

Uyên ương

Đến cả đôi câu thơ ngày nào nàng viết lên bức tranh cũ, cùng lúc đều trở thành tro tàn, lả lơi bay theo gió.

Tư quân bất khả truy

Niệm quân hà thì quy

Hai mươi năm, nàng nhớ mong người, nhưng vĩnh viễn không thể tìm gặp, chỉ dám mang một niềm hi vọng mỏng manh, rằng một ngày nào đó, người có thể niệm tình xưa mà quay trở lại. Nhưng kể từ bây giờ, đến cả ước muốn cũng không thể được nữa rồi.

Ban hôn.

Bệ hạ, người nhẫn tâm đến thế sao? Một ngày cũng là nghĩa phu thê, huống hồ, ta vì người, bỏ cả giang sơn chín đời tổ tiên truyền lại, bỏ cả cơ nghiệp mà dòng tộc gìn giữ suốt hai trăm năm. Để rồi, đến cuối cùng, mặc người tùy ý muốn giữ, muốn buông.

Năm xưa, là ai đã thề nguyền trọn đời trọn kiếp không rời bỏ? Hai chữ một đời, có khi lại chính là một đời không mong gặp lại.

Những năm qua, ta đã an phận nương nhờ của Phật, đã sớm không còn vương vấn cõi trần ai. Vậy mà...

Nàng cười mỉa mai. Nhưng rốt cuộc cũng chẳng biết mình mỉa mai điều gì.

Nàng đứng nhìn ánh trăng lạnh lẽo trong đêm. Nước mắt cứ thế lăn dài trên đôi gò má. Nàng muốn hận, nhưng không thể hận. Muốn quên, càng chẳng thể quên. Kết thúc hai mươi năm ở hoàng thành, từ một công chúa, lên làm nữ vương, làm hoàng hậu, rồi lại trở về làm công chúa. Kết thúc hai mươi năm ở chùa Linh Tiên, nàng lại từ một ni cô trở về làm phu nhân tướng quân. Liệu ở Lê phủ tướng quân, nàng có thể an yên mà trải qua một lần hai mươi năm nữa?

 

Bệ hạ đứng trước mặt nàng. Đâu còn hình bóng của người xưa cũ? Vẻ phong sương phảng phất lên người chàng. Trên vầng trán đã in hằn vết thời gian. Chàng trầm tĩnh nhìn nàng. Ánh mắt ấy, bao nhiêu năm rồi, dường như vẫn chẳng hề thay đổi, nhưng sao nàng vẫn thấy có chút gì bi thương.

Cuộc hôn nhân này, thần thiếp không cần của hồi môn, chỉ cầu bệ hạ ân chuẩn cho ba ước nguyện.

Thứ nhất, xin bệ hạ xóa bỏ lệnh truy sát hoàng tộc Lý, cho phép họ đổi họ về quê sinh sống.

Chuyện này có thể được.

Thứ hai, các lăng miếu thờ công thần triều Lý lại có thể được thờ phụng như xưa.

Trẫm ân chuẩn.

Thứ ba...

Thứ ba, Lê phủ của tướng quân phải ở nơi xa, cách biệt Hoàng thành.

Cớ sao lại phải như thế?

Bệ hạ, thần thiếp và người đã sớm chia rẽ đôi đường. Ngày tháng sau này, hà tất còn phải gặp lại.

Bệ hạ nhìn nàng. Nàng vẫn cúi đầu, hàng mi dài khẽ lay động.

Thì ra nàng hận ta đến vậy. Làm sao có thể không hận, khi chính ta đã từng bước từng bước đẩy nàng đến kết cục ngày hôm nay. Ta đến cùng vẫn là thân bất do kỷ. Là vua một nước, nhưng ta cũng chỉ là một quân cờ trong tay người khác, mặc người ta xoay chuyển trên ván cờ loạn thế.

Năm tám tuổi, ta đã vào cung theo hầu nàng. Dẫu thái sư vẫn dặn ta phải giữ khoảng cách quân thần, nhưng với ta mà nói, ngoài nàng ra, ta chưa từng có người bạn nào thân thiết hơn.

Năm chín tuổi, khi nhận lấy long bào từ tay nàng, ta vẫn ngây ngô tưởng rằng, một lúc nào đó, chỉ cần ta trả lại cho nàng, nàng sẽ hết dỗi.

Năm mười ba tuổi, nàng làm món bánh quế hoa ta thích ăn nhất, ta vẽ tặng nàng bức tranh cùng nhau đón trăng. Đó là lần đầu tiên ta biết thế nào là thích một người.

Năm mười bốn tuổi, nàng cho ta niềm hạnh phúc của một người làm cha, nhưng không bao lâu sau, con trai yểu mệnh mất sớm. Nhìn nàng đau khổ, bản thân ta cũng tê phế tâm can.

Năm mười chín tuổi, bị thái sư và thái hậu ép phải lấy hoàng tỉ của nàng, ta không biết phải làm sao để đối diện với nàng, bất lực từ bỏ ngai vàng, tìm lên núi Yên Tử, toan đoạn hồng trần. Đâu biết rằng, cùng lúc ấy, thái sư giận dữ, lấy cớ nàng chứa chấp phản loạn, giam lỏng nàng. Vì muốn cứu nàng, ta chấp nhận điều kiện của thái sư, lại trở về kinh thành. Lúc tự tay viết chiếu chỉ giáng vị hoàng hậu mà mình yêu thương, bao năm gắn bó xuống làm công chúa, giam vào lãnh cung, lòng ta đau đến nhường nào. Ta hận bản thân mình vô dụng. Mười năm ân ái vợ chồng, ta chưa một lần bảo vệ cho nàng trọn vẹn.

Năm hai mươi tuổi, nàng chọn cách rời xa ta, xin về chùa Linh Tiên, quy y cửa Phật. Biết nàng đã quá buồn đau và chán nản, nhưng đến một lời an ủi ta cũng không thể cất nên lời.

Hai mươi năm nàng ở chùa Linh Tiên là hai mươi năm ta sống trong sự giày vò và nuối tiếc. Ta nhớ nàng đến đau xé tâm can, nhưng không thể tìm gặp. Tình cảm dành riêng cho nàng, ta chỉ có thể chôn kín trong lòng, một đời khắc cốt ghi tâm.

Trận chiến Bình Lệ Nguyên, tướng quân Lê Tần một mình một ngựa ra vào trận giặc, lấy ván che cho ta giữa trận mưa tiễn của quân Nguyên. Trong phút sinh tử, lòng ta đau đớn nhớ đến nàng. Thiết nghĩ, nếu nàng sớm gặp được người dũng mãnh như ngài ấy, cuộc đời nàng có lẽ cũng không gặp nhiều sóng gió đến vậy.

Ban cho nàng một mối lương duyên tốt đẹp, có lẽ là điều tốt đẹp duy nhất ta có thể làm được cho nàng. Nàng hận ta cũng được, ghét bỏ ta cũng không sao. Chỉ mong những ngày tháng sau này, nàng có thể tìm lại niềm vui của chính mình, sống một đời bình an, vui vẻ.  

Nàng là chấp niệm mà một đời ta không buông bỏ được. Chỉ khi nàng có thể tìm lại niềm hạnh phúc bình dị như bao người bình thường khác, ta mới có thể an lòng bước vào chốn tu thiền, đi theo bước chân mà nàng để lại, để có thể hiểu được, nàng thật sự đã trải qua những gì.

Bệ hạ cố kìm cơn xúc động, khó khăn buông từng chữ:

Trẫm thành toàn cho nàng.

 

Phủ tướng quân. Đèn lồng đỏ treo cao. Trướng phủ màn che một màu hoan hỉ. Gia nô tất bật chạy xuôi chạy ngược. Có tiếng xì xào phía sau cánh cửa nhà bếp. Từ ngày phu nhân mất, tướng quân chưa từng nạp thiếp, nếu không phải là thánh thượng ban hôn, có lẽ... Câu nói ngắt quãng, nhưng thanh âm vừa mang chút hoài niệm, lại lộ vẻ vui mừng.

Đâu ai biết được ở nơi Hoàng thành, cũng chính ngày hôm ấy, vị vua trẻ một mình lặng lẽ, suy tư, viết chiếu nhường ngôi cho hoàng thái tử.

Tiếng chuông chùa Yên Tử ngày ấy cũng đột nhiên ngân vang những thanh âm trong trẻo đến lạ lùng.

Bóng hắn đổ dài trước cửa phòng tân hôn. Vị tướng quân cao lãnh, nửa đời chinh chiến, xông pha tên đạn, biết bao lần vào sinh ra tử, bây giờ chợt thấy bối rối trước tân nương của mình. Hắn đi đi lại lại không biết đã bao nhiêu vòng. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ những biến cố trong cuộc đời nàng. Nhưng cũng chính điều ấy càng khiến hắn cảm thấy khó đối diện với nàng hơn. Dù cho trước đây nàng có thân phận gì, hắn không cần biết, chỉ biết kể từ lúc nàng chấp nhận bước qua cửa nhà hắn, hắn nhất định sẽ dùng cả một đời này để bảo vệ nàng, che chở nàng. Nghĩ đến đấy, hắn như được tiếp thêm dũng khí. Hắn từ tốn định đẩy cửa phòng, đúng lúc bên trong phòng cũng có người vừa mở cửa. Cánh tay hắn hững hờ giữa không trung, không biết làm thế nào, lại buông thỏng xuống. Người đứng bên trong cánh cửa, không có vẻ gì bất ngờ hay ngần ngại, chỉ nói một câu thôi mà trong lòng hắn như vừa trút bỏ một gánh ưu phiền.

Sương xuống rồi. Tướng công vào phòng thôi.

Hắn trộm liếc nhìn nàng. Má thắm, môi son, lại thêm giá y rực rỡ, nàng như vẫn giữ nét thanh thuần của hai mươi năm trước, khi hắn hộ giá đưa nàng đến Linh Tiên. Lúc ấy, hắn đã từng thoáng nghĩ, giá có thể đưa nàng đến cùng trời cuối đất, phiêu bạt nhân gian, bất cứ giá nào hắn cũng sẵn sàng đánh đổi. Chỉ là, biết lấy tư cách gì đây? Nghĩa quân thần ư? Nực cười thay.

Nhưng lúc này đây, nàng đang đứng thật gần trước mặt hắn, danh chính ngôn thuận là nương tử của hắn. Có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến. Hắn rụt rè nắm lấy đôi bàn tay thanh thanh, từng ngón thon dài. Trên gương mặt tưởng chừng như đã buông hết những chấp niệm trần ai, hai hàng nước mắt bỗng nhiên chảy xuống. Hắn bối rối, lấy tay lau nước mắt cho nàng, kéo nàng ôm vào lòng. Nhìn chân tay nàng bất động, tự bản thân hắn cũng cảm thấy bất lực. Hắn tự hỏi, những cuộc chiến tàn sát đẫm máu nơi sa trường, so với cuộc chiến tru tâm đầy nước mắt mà nàng trải qua, cái nào mới thật sự đau đớn hơn? Những lời hứa hẹn thiên trường địa cửu, hắn không biết nói. Muốn dỗ dành nàng mấy câu, hắn cũng không biết phải bắt đầu như thế nào. Cứ thế, hắn chỉ biết lặng yên vỗ về nàng, cho đến lúc nàng ngủ thiếp đi.

Nàng đã trở lại chốn hồng trần, ngày ngày ở cạnh hắn, nhưng tâm tình nàng vẫn không đặt ở chỗ hắn. Sự lãnh đạm của nàng khiến hắn có chút kiêng dè. Hắn cảm nhận được giữa nàng và hắn vẫn tồn tại một rào chắn vô hình khó bỏ. Lắm khi, hắn thấy sự xuất hiện của mình trở nên thật thừa thải, không biết làm thế nào, bèn lấy cớ giải quyết công vụ, ngủ luôn ở thư phòng. Hắn sợ mọi sự đến với nàng đường đột quá, lại khiến nàng lần nữa cảm thấy vỡ tan. Những bài kinh kệ ở chùa Linh Tiên, hắn lặng lẽ đưa về chất kín trong phòng nàng. Bên hiên nhà, những đóa sen đầu tiên cũng bắt đầu hé nụ.

Một sớm nọ, hắn chợt tỉnh giấc bởi mùi hương sen phảng phất trong phòng. Hắn nhìn ra phía văn án. Một khay trà đang nhẹ nhàng vương khói. Người đã đi rồi, nhưng hắn mường tượng ra bóng dáng nàng vừa bước vào đây, lòng bỗng hân hoan như vừa bừng nở một đóa sen dịu ngọt. Hắn chậm rãi bước xuống giường. Nhìn đĩa bánh quế hoa đặt bên cạnh, hắn chợt ngẩn người. Thì ra đã là Trung thu. Hắn chợt nhớ về Trung thu một năm nào đó đã xa lắm, có người khoe với hắn, bánh quế hoa chính là thứ mỹ vị nhân gian.

Nàng đã thật sự nhìn lại hắn, hay vẫn là chính hắn tự đa tình, đa mang?

Đêm nay, hắn phải lên đường. Chiến sự nơi biên ải cấp bách, hắn không thể nán lại quá lâu. Nhìn nàng đang say giấc, gương mặt hiền lành, ôn nhu, lòng hắn chợt xáo động. Hắn đặt cây trâm bạc bên gối nàng, rồi lặng lẽ rời đi.

Nửa tháng sau, hắn bỗng nhận được thư nhà. Trong thư vẻn vẹn có mấy chữ mà khiến hắn cười đến ngẩn ngơ.

Hắn trở về Lê phủ sớm hơn dự kiến. Vừa về đã liền đi thẳng một mạch đến chỗ nàng. Sương đêm phủ trắng tóc hắn, phủ đầy cả hàng mi rậm. Nhìn dáng vẻ hắn trông như một lão yêu quái, nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hắn vội vã nắm lấy tay nàng.

Nàng vẫn luôn chờ ta về sao?

Nàng từ tốn lấy ra cây trâm bạc từ trong tay áo, đưa cho hắn.

Ta vẫn luôn đợi chàng, đợi chàng về cài tóc cho ta.

Bên hiên nhà, mấy cánh hoa đào rơi lả tả. Thì ra, mùa xuân vẫn chưa qua.

 

Thời gian như bóng câu qua cửa. Năm năm tháng tháng thoáng chốc đã phủ thành mái tóc pha sương.

Hắn vẫn luôn nắm chặt lấy tay nàng, ngay cả khi muốn đưa nàng đi gặp một người.

Nhìn biểu cảm khó nhọc của hắn, nàng khẽ mỉm cười, gật đầu.

Yên Tử.

Nàng đứng lặng trong hơi cỏ thanh mát, lòng thoáng xáo động, chợt nghĩ về Linh Tiên năm nào. Hai mươi năm. Vậy mà đã hai mươi năm rồi.

Ngài ở trước mặt nàng, đôi mắt vẫn trầm tĩnh, nhưng không còn lộ vẻ bi thương.

Hắn dìu nàng tiến lại gần hơn vị quân vương mà hắn luôn tôn kính và cả hàm ơn.

Vị sư già lặng lẽ nhìn nàng, bồi hồi xúc động.

Ta đã đi qua đúng quãng đường mà nàng đã đi. Hôm nay gặp lại nàng, tâm ta vui mừng biết bao. Cuối cùng, ta đã có thể gạt bỏ hết thảy những yêu hận nuối tiếc của đời này để thanh thản mà rời đi rồi.

Nàng... có còn hận ta không?

Ta không hận ngài. Đời này ta chưa từng hận ngài.

Nhưng nàng ghét bỏ ta.

Ta không ghét bỏ ngài. Ta chỉ không muốn gặp lại ngài nữa thôi.

Như thế thì có khác gì nhau?

Bởi vì ngày ấy, lòng ta đau, ta giận. Nhưng bây giờ, ta hết đau rồi, ta cũng không còn giận nữa rồi.

Nàng nắm lấy đôi bàn tay đã lấm tấm đồi mồi của vị hòa thượng. Trên đôi mắt mờ đục của ngài, hai giọt nước long lanh khẽ lăn xuống. Hơi thở ngài dần yếu đi, nhưng trên khóe môi phảng phất nụ cười mãn nguyện.

Tiếng chuông chùa Yên Tử lại bất chợt ngân lên, trong ngần như một ngày của hai mươi năm về trước, vang vọng khắp nhân gian.

D.P (Minh họa Lê Huy Hạnh)