Cổ tích - Thơ Đinh Thị Như Thúy
16.03.2016
Em gọi mãi “vừng ơi! ”
Câu thần chú đã không còn linh ứng
Trước cánh cửa là em
Sau cánh cửa con đường hun hút
Tháng ngày cổ tích giờ đâu

Dường như trong tóc em vệt môi anh còn ẩm
Vệt môi màu nụ hôn làm hào quang
Để tóc em tỏa sáng
Và những ngôn từ thơm ngát
Và im lìm phố mơ
Và dấu tích những bông hoa
Vẫn còn trong khí trời em thở
Sự vỡ tan mang khuôn mặt trăng rằm
Em muốn tin những muộn phiền trong anh là có thật
Ta tha thứ cho nhau để sống
Để yêu nhau như cổ tích trong đời
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Tìm lại nửa mình – Thơ Đỗ HướngThắp mặt trời Xuân - Minh ĐanBên sông – Thơ Trường ThanhTrưa trong vườn Nguyễn Du - Thơ Võ Kim NgânMột mình – Thơ Tôn Nữ Ngọc HoaEm trả cho đời sự dịu dàng thẳm sâu…-Thơ của Đào Nguyên Thảo Chiều nhạt – Thơ Nguyễn Thị Ánh HuỳnhNgày trôi không biết nữa - Trần Trình LãmThành Điện Hải - Vũ Hoài AnAnh đã phát hiện ra em – Thơ Thanh Quế