Hạ Long – Thơ Bùi Công Minh
05.01.2018
Giăng giăng một dải núi liền
Bức tường đá dựng chắn thuyền anh đi
Kín bưng như chẳng có gì
Lạ cho nẻo lối cứ đi vô cùng
Mới hay khép lại bên trong
Là xôn xao biển, là mênh mông trời.
Lạ lùng thế Hạ Long ơi
Núi giăng như có cuộc đời bên trong
Nỗi riêng e ấp trong lòng
Yêu nhau mới hiểu mênh mông hồn người
II
Đảo nhô lên tựa nụ sen
Vạn nghìn năm vẫn còn nguyên sắc hồng
Thoảng nghe dìu dịu hương thầm
Thuyền như chao giữa say nồng hương em
Hoàng hôn vụt ngồi sao lên
Trời đêm rắc nhụy xuống thềm Hạ Long.
III
Màn mưa giăng phủ Hạ Long
Biển trong mưa dâng mênh mông bầu trời
Lang thang đi trong mưa rơi
Chỉ thương trái núi lẻ loi một mình
Nhớ em xa cách nơi anh
Lòng như con sóng chòng chành nước mây.
B.C.M
Có thể bạn quan tâm
Từ núi Bài Thơ đến non thiêng Yên Tử - Tùy bút Nguyễn Nhã Tiên Giấc mơ tôi - Ngân VịnhGiữ gốc rễ cội nguồn cho làng quê Đà Nẵng - Bùi Văn TiếngNhớ Huế - Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngMười năm – Thơ Đinh Thị Như Thúy Buổi học của Thúy – Truyện Hồ Thị Hiếu HiềnChùm thơ Lê Anh DũngNgày Y Moan ra đi – Thơ Bùi Công MinhAnh và em cùng già – Thơ Thanh QuếDiểu Nương - Truyện ngắn Trương Vân Ngọc