Ngày rỗng – Thơ Đinh Thị Như Thúy
30.05.2016
Với cái nhìn trống rỗng trong gương soi
Tôi bắt đầu một ngày dài mệt mỏi
Một ngày dài nhàn nhạt
Chẳng có niềm vui nào ra hồn
Cũng chẳng có nỗi buồn nào
đáng để tôi được khóc
(Có lúc tôi thèm được khóc biết bao!)
Đành rũ bỏ bộ mặt bơ phờ
Tôi dọn cho mình dáng vẻ thản nhiên
Rồi ném thời gian vào công việc
Khi đêm xuống
Trong bóng tối, tôi ngồi chờ một giấc mơ
Chỉ có những con bướm đêm
Chỉ có ngọn gió đẫm hương
Và tiếng côn trùng như dao
cứa vào lòng tôi buốt nhói
Trái tim héo rũ rơi rơi
Tôi thức dậy
trống rỗng nụ cười
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
“Hội chứng” ngầm Xò Lò - Cao Duy ThảoTừ Trường Sa - Đặng Huy GiangTrở lại đoạn kết Truyện Kiều - Nguyễn Minh HùngĐường về miền Trung - Hoàng Khánh DuyBinh bộ Thượng thư Nguyễn Văn Điển - Vũ Hoài AnNiềm Vui Trắng-Thơ Bùi Mỹ HồngChiều Vu Gia - Thơ Nguyễn Văn TámTuổi bốn mươi – ký Hồ Duy LệTạm biệt Huế - Thơ Thu BồnChỉ khuôn mặt đó - Thơ Đinh Thị Như Thúy