Biển – Thơ Mai Linh
30.11.2017
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có trăng suông thôi
Và gói thổi
Những nếp nhăn theo sóng bồi hồi
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có núi mờ mờ thôi
Trong mắt ta chìm nghỉm vệt chân trời
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ còn ta với chú dã tràng thôi
Những cái càng bé xíu đang hươ lên quyệt một nét cuối cùng vào nước mắt biển khơi
M.L
Có thể bạn quan tâm
Người về - Truyện ngắn Nguyễn Xuân DiệuCửa sau thành phố - Truyện Trần Nhã Thụy“Hội chứng” ngầm Xò Lò - Cao Duy ThảoGió gọi – Thơ Nguyễn Nhã tiên Khí phách Trường Sa - Phạm Duy NghĩaBiển, nắng, gió và một chàng trai – Truyện ngắn của Trần Thương ThươngNợ - Thơ Huy NgữGửi người làm bảo tàng cội nguồn – Thơ Bùi Công Minh Đêm báo bão – Thơ Nguyễn Tam Phù SaDiêm – Thơ của Nguyễn Kim Anh