Biển – Thơ Mai Linh
30.11.2017
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có trăng suông thôi
Và gói thổi
Những nếp nhăn theo sóng bồi hồi
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có núi mờ mờ thôi
Trong mắt ta chìm nghỉm vệt chân trời
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ còn ta với chú dã tràng thôi
Những cái càng bé xíu đang hươ lên quyệt một nét cuối cùng vào nước mắt biển khơi
M.L
Có thể bạn quan tâm
Tuổi mười lăm - Truyện ngắn của Nguyên HươngChỉ còn lại mình tôi - Nguyễn Nho KhiêmChiều Ngũ Hành Sơn - Thơ Mai Hữu PhướcCó lẽ…- Thơ của Lê Huy HạnhTrương Đồ Nhục – Sáng tạo nghệ thuật của Nguyễn Hiển Dĩnh từ một truyện cổ dân gian (1) - Bùi Văn Tiếng Bên sông Hiếu - Thơ Đinh Lê VũGò Nổi – Thơ Nguyễn Hoàng SaBóng một người - Thơ Ngân VịnhMù tăm – Truyện Trần Đức TiếnTính cách người Quảng trong ca dao - Ngọc Giao