Biển – Thơ Mai Linh
30.11.2017
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có trăng suông thôi
Và gói thổi
Những nếp nhăn theo sóng bồi hồi
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có núi mờ mờ thôi
Trong mắt ta chìm nghỉm vệt chân trời
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ còn ta với chú dã tràng thôi
Những cái càng bé xíu đang hươ lên quyệt một nét cuối cùng vào nước mắt biển khơi
M.L
Có thể bạn quan tâm
Lục bình - Đinh Lê VũChỉ còn lại mình tôi - Nguyễn Nho KhiêmCô gái vẽ linh hồn - Truyện Cẩm GiangĐêm của mẹ - Thơ Đặng Toán“Đà Nẵng chống liên quân Pháp - Tây Ban Nha (1858-1860): Quá khứ và hiện tại”(*) - Bùi Văn TiếngÁnh trăng hồ Thiên Ân -Thanh GiangTiếng lụa – Thơ Lê Anh DũngNhà văn Trần Trung SángNgày xưa cha tôi kể - Thơ Nguyễn Văn TámTrăng rằm mùa thu - Tuyết Sương