Đất gọi - Nguyễn Hoàng Sa

06.08.2018

Đất gọi - Nguyễn Hoàng Sa

Em trở về nơi em ra đi

Những hàng dừa trước nhà thả diều ru gió

Ngỡ ngàng đường phố lạ

Sông vẫn chảy trong lòng đất không thôi

 

Em tìm bãi bờ rưng rưng

Thuở con gái neo thuyền bến nước

Chạm bờ hạnh phúc và cả đắng cay

 

Xa quê

Bỏ lại phía sau buồn vui ngày ấy

Thành người tha hương

Ôm nỗi buồn trổ rêu

 

Em lại về nơi em ra đi

Nghe bờ cỏ ngày thơ gọi

Nghe gió hát ven bờ lau lách dại

Em gọi tên làng Nại hút trong chiều

 

Cây đa mái đình níu giữ hồn quê

Còn điểm nhớ em tìm đất mẹ

Lửng thửng ngày hoang lội vào nắng gió

Chợt nghe đất gọi tên!...


N.H.S

Bài viết khác cùng số

Chiều Chiều và Nu Nu - Nguyễn Thị Như ThắmKho báu - Trần Thị TuyếtQua khung cửa sổ - Nguyễn Phạm Oanh OanhKhông ngừng mơ ước bay xa...- Trần Trung SángThêm nhiều nét vẽ mới - Hồ Đình Nam KhaMỗi mùa pháo hoa… - Phan NamKịch - Nguyễn Đặng Thùy TrangNgười Phi chúng tôi chỉ dùng thức uống nhẹ - Alejandro RocesXinh đẹp và kiêu hãnh - Hoàng Thảo NhiBay - Võ Thanh Nhật AnhCuộc phiêu lưu của mặt trời - Nguyễn Hà Anh ThưValse tháng tám - Đinh Thị Như ThúyHải Vân Quan - Thạch ChâuĐất gọi - Nguyễn Hoàng SaĐôi lúc thấy mình như là ngụm khói - Trương Đình PhượngVà ngọn đèn xanh ấy không còn - Trần Trình LãmTôi ê a hát - Ngân VịnhMột sớm mùa hè - Nguyễn Thánh NgãGiấc rời - Hoàng Thụy Anh Thơ Xuân CừThơ Phạm Trí ThuQuả bàng vuông - Nguyễ Hưng HảiMột định nghĩa thiêng liêng - Kai HoàngĐà Nẵng như người tình - Đình ThuDấu ấn địa phương trong truyện ngắn Quế Hương - Võ Anh TuấnKhi văn chương không còn biên giới - Nguyễn Thị Anh ĐàoChuyện một người Quảng hiến kế làm trong sạch bộ máy quan lại - Vân TrìnhBùi Công Minh - Tiếng hát biển sôi động, hiền hòa - Đoàn Trọng HuyPGS,TS. Nguyễn Ngọc Thiện con người như tên gọi - Ma Văn KhángLưu Quang Vũ - “Thơ là bó đuốc đốt thiêu là bàn tay thắp lửa” - Huỳnh Thu HậuLưu Quang Vũ và những quan niệm thơ - Mai Bá Ấn