Và ngọn đèn xanh ấy không còn - Trần Trình Lãm

06.08.2018

Và ngọn đèn xanh ấy không còn - Trần Trình Lãm

Và ngọn đèn xanh ấy không còn

Đêm hời hợt đi qua

những ô cửa đóng

Ta ngồi mơ bầu trời mây mỏng

Ngọn đèn xanh tắt lụn

phía kia rồi

 

Một mùa thu vừa rải xuống

vai người

Những đốm long lanh

buồn nhợt nhạt

Câu thơ ấy

bỗng nhiên loi lẻ

Bỗng nhiên

làm vỡ vụn một miền thương

 

Ta như người mù

lẩn quẩn dưới chân mình

Gõ đều đặn

tiếng gậy khô

lộc xộc

Như vị Linh mục già đọc câu kinh

cũ rích

Rót vào đêm mộng mị

một Thiên đường

 

Và ngọn đèn xanh ấy không còn

Người cũng hết

ngắm lá vàng xô nhẹ

Ta bắt gặp trên nhành thu run rẩy

Một nụ tình

vừa chạm cánh thiên di.


 T.T.L

Bài viết khác cùng số

Chiều Chiều và Nu Nu - Nguyễn Thị Như ThắmKho báu - Trần Thị TuyếtQua khung cửa sổ - Nguyễn Phạm Oanh OanhKhông ngừng mơ ước bay xa...- Trần Trung SángThêm nhiều nét vẽ mới - Hồ Đình Nam KhaMỗi mùa pháo hoa… - Phan NamKịch - Nguyễn Đặng Thùy TrangNgười Phi chúng tôi chỉ dùng thức uống nhẹ - Alejandro RocesXinh đẹp và kiêu hãnh - Hoàng Thảo NhiBay - Võ Thanh Nhật AnhCuộc phiêu lưu của mặt trời - Nguyễn Hà Anh ThưValse tháng tám - Đinh Thị Như ThúyHải Vân Quan - Thạch ChâuĐất gọi - Nguyễn Hoàng SaĐôi lúc thấy mình như là ngụm khói - Trương Đình PhượngVà ngọn đèn xanh ấy không còn - Trần Trình LãmTôi ê a hát - Ngân VịnhMột sớm mùa hè - Nguyễn Thánh NgãGiấc rời - Hoàng Thụy Anh Thơ Xuân CừThơ Phạm Trí ThuQuả bàng vuông - Nguyễ Hưng HảiMột định nghĩa thiêng liêng - Kai HoàngĐà Nẵng như người tình - Đình ThuDấu ấn địa phương trong truyện ngắn Quế Hương - Võ Anh TuấnKhi văn chương không còn biên giới - Nguyễn Thị Anh ĐàoChuyện một người Quảng hiến kế làm trong sạch bộ máy quan lại - Vân TrìnhBùi Công Minh - Tiếng hát biển sôi động, hiền hòa - Đoàn Trọng HuyPGS,TS. Nguyễn Ngọc Thiện con người như tên gọi - Ma Văn KhángLưu Quang Vũ - “Thơ là bó đuốc đốt thiêu là bàn tay thắp lửa” - Huỳnh Thu HậuLưu Quang Vũ và những quan niệm thơ - Mai Bá Ấn