Ru cổ tích – Thơ Nguyễn Hoàng Sa
04.10.2017
Vườn xưa. Giấc ngủ chập chờn
Chợt con dế gọi run chòm cỏ non
Thời gian
xàn xạt hao mòn
Ngược xuôi mỏi bước
chân con lại về

Biết mình có lỗi với quê
Nợ lời ru
thưở nôi tre dỗ dành
Nợ thâm sâu nghĩa sinh thành
rộng dài biển thẳm
cao xanh non ngàn
Biết không trả nổi ơn làng
Đành như chiếc lá lang thang nhớ mùa
Đồi chiều
tím biếc hoa mua
Tìm mình
lạc dấu miền xưa dại khờ
Thương làng tiếc níu bơ vơ
Ôm bờ cổ tích ầu ơ ru mình…
N.H.S
Có thể bạn quan tâm
Chiếc phao cứu sinh – Truyện ngắn Trần Thùy MaiQuả bàng vuông - Nguyễn Minh KhiêmThương người - Thương mình - Lê Anh DũngBùa em sắc tím – Thơ Mai Hữu PhướcGió mặn - Bùi Công MinhĐảo cho mỗi người – Thơ Nguyễn Nhã TiênTết Trung thu - Huỳnh Thạch HàTiếng trưa - Tản văn Nguyễn Nhã Tiên Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo… - Bùi Văn TiếngNhững ngọn gió khuya – Thơ Thanh Quế