Vươn tới sự bất động

06.02.2009

Vươn tới sự bất động

Trên khuôn mặt nhìn nghiêng của em

ngọn lửa khổ đau đã tắt. Một hơi ấm xa lạ

len vào máu tôi, như giọng thầm

kêu gọi mùa giông tố bình yên

nơi con người thực phải đi đến.

 

Cao hơn nhiều bệ thờ, chiếc ghế em ngồi

treo bên ngoài trí nhớ,

chiếc ghế dính bùn, trang hoàng bằng cái chết

bằng những mảnh sống lung linh

tôi ngước nhìn. Thăm thẳm đôi mắt kia

tỏa bóng như cuộc đời quặn thắt.

 

Thánh nữ là em, người bình thường

dường như gần - xa một hơi thở

hãy lắng biển gào trong tiếng trúc tơ

và an lặng của thời gian náo động

 

Bóng chiều thẫm. Đôi tay em trắng mờ

bơi qua đêm tối đang đặc lại

Tôi nhìn theo. Có thể bắt kịp không?

Gò má ai cao lên con sóng lớn.

 
14-2-2005
 

NGUYỄN ĐÔNG NHẬT